
coi xong phim chỉ muốn cắn một miếng onigiri thật to. và biết mình cũng hạnh phúc.
(more…)wanderer in the sleepless nights.
coi xong phim chỉ muốn cắn một miếng onigiri thật to. và biết mình cũng hạnh phúc.
(more…)writing prompts còn lại tầm chừng 7 ngày nhưng lần lữa từ năm ngoái cho tới năm nay vẫn chưa viết xong.
nhiều điều cứ lần lữa mãi thì không bao giờ đi tới cuối được mất.
ít ra thì cũng nên nghiêm túc và cẩn trọng với những thứ mình đã bắt đầu. chắc đây cũng là một trong những điều đã và đang cố gắng làm trong vô số những điều dở dang, mình đã bỏ lại trong những con đường đã đi.
những đoạn viết có thể sẽ là điều gì đó, hoặc không.
cảm ơn vì đã đọc những điều vụn vặt, nhỏ xíu của mình ở đây. và xin để cho 10 phút của lần này được bắt đầu như nó nên được bắt đầu từ năm trước.
tên blog là Tabidachi (旅立ち). bốn chữ phát âm rõ ràng như thế. dịch sang tiếng Việt có nghĩa là “hành trình” hay “cuộc đi”.
đêm rời thành phố gần biển, có cảm giác rất rõ ràng rằng đã đến lúc đọc được Áo chi tế đạo (Oku no hosomichi) của đại sư Matsuo Basho. và cảm, bằng tấm lòng chân sơ của người đi.
(more…)“Tôi như trẻ nhỏ, tìm nơi nương tựa, mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người, lạc trong đô thị, một hôm đi về miền khơi.”
lần đầu tiên xem Her là năm 20 tuổi, trong căn phòng trọ nhỏ ở một khu ngoại ô ven Đông Kinh. về sau, cứ một vài năm mình lại coi Her lại một lần. và điều kỳ lạ là có những bộ phim mình đã không thể coi đến phút cuối cùng. cho đến một ngày mùa thu năm nọ, cũng tại Đông Kinh.
(more…)You belong to me – Carla Bruni
Nhìn Kim Tự Tháp
dọc theo sông Nile kia
Hay lặng nhìn mặt trời mọc
trên đảo nhiệt đời
Anh yêu ơi hãy nhớ
Cả một quãng đường đó
Người vẫn thuộc về lòng em
là đứa bướng bỉnh và cố chấp, cô biết biết rất rõ.
dù là chuyện tốt với mình biết bao nhiêu. chỉ có làm đi làm lại và sai và thất bại cho đến khi cảm được những lời đó vào lòng.
(more…)“Vào tiệm cà phê, mua một chiếc bánh. Vừa may, lúc ngồi xuống thì ngoài trời đổ mưa to. Sấm chớp sáng trời. Năm nào vào ngày sinh nhật trời cũng mưa. Không ít thì nhiều. Bất kể là Nha Trang, Sài Gòn hay thành phố phương Đông. Chọn một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn giọt nước bám trên cửa sổ.
Sổ tay. Bút máy. Mực xanh. Là chữ của mình. Viết cho mình.
Đã 21 tuổi.
(more…)có rất nhiều bộ phim đã không thể cùng nhau xem đến cuối. kể cả bộ phim dài nhất, về mỗi người chúng ta.
mình coi lại Before sunset sau khi xem được clip fanmade L post và trong một buổi chiều khi thấy mình lại bỡ ngỡ cho một câu chuyện, mà mình thật sự không biết nên viết như thế nào. chắc vì thời gian trôi qua kẽ tay cái một, có lúc xoay lưng một cái, từ câu tạm biệt đã không còn là câu gặp lại nữa rồi.
như là mất 9 năm để câu chuyện của Jesse và Celine được viết tiếp sau một lời hứa không thể thực hiện vào mùa hè năm 1994.
(more…)