Author: Thiên Di

chuyện viết

Day 11 – Write about a time when you were let off the hook. Forgiven.

IMG_3158

until the very end

một người bạn nói, chữ của mình phảng phất như không khí Rừng Na Uy, chắc có lẽ vì vậy mà mình chưa từng coi rằng mình nên xem việc viết là chuyện nghiêm túc để theo đuổi.

vì không coi là nghiêm túc nên chưa từng chuyên tâm.

có lần có người hỏi, có phải là em vẫn còn đó những câu chuyện muốn được viết ra và nhớ đến. tại sao lại không thể bắt đầu. vì cuộc hành trình không hề có điểm đến hay vì những câu chuyện dốc lòng mình ra kể rồi không hề được hồi đáp.

(more…)

chuyện viết

Day 9 – Write about something you didn’t throw away

seven days walking

gần cả mấy tuần liền mình không viết. và không biết là cái thử thách này đến bao giờ mới đi được tới ngày cuối.

viết về một thứ mình chưa bao giờ vứt đi. chắc là không gì ngoài thư từ.

dù Murakami đã từng viết “thư cũng chỉ là giấy thôi mà. cứ đốt chúng đi và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi, mà có giữ chúng thì những sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai”.

(more…)
chuyện viết

Day 8 – Write about a time you tried something for the first time

introduce mùa xuân
(hồi đó em cũng nghe bài này, lúc lần đầu tiên lên Đà Lạt nghe chị Lý hát)

lần đầu tiên em rời Tokyo đi xa.

tại vì là lúc nhìn thấy tấm hình con đập ngăn cách giữa hai bên không gian, một bên là rừng già, còn một bên là hồ nước yên ả. em đã nghĩ là em muốn đến đây, một lần ở trong đời.

có rất ít những nơi em nghĩ, mình cần phải đến, ít nhất một lần trong đời.

(more…)
chuyện viết

Day 7 – Tell me about a time you didn’t feel alone

ở đây có nhiều ngày em thấy mình thôi đơn độc
và là nơi hiếm hoi em có cảm giác như được về nhà

stay

lần gần đây nhất mà em thấy mình không một mình, em nhớ và không nhớ.
là lần nào nhỉ, anh có nhớ không?

có nhớ cái lần mà anh thấy mình thôi cô độc giữa một biển người lạ.

em thường xuyên thấy mình một mình ở đây,
chỉ có em ở đây và ở đây.
như là em đang viết ra những dòng này bây giờ, ở một quán cà phê kiểu cũ, và xung quanh không có lấy một người quen, và không có lấy một tiếng nói quen thuộc.

(more…)
chuyện viết

Day 4 – What’s something that people get wrong about you?

(hình chụp một tiệm bánh trên đường hôm đi gặp T về)

Cap Diamant

(dù biết đáng lẽ giờ này không nên thức vào một ngày thường trong tuần,
nhưng sau khi ngồi chuẩn bị giấy tờ đã làm lại hộ chiếu thì tự nhiên cơn buồn ngủ cũng qua đi mất.)

nếu phải viết về một điều mọi người vẫn hay lầm tưởng về mình thì chắc nhìn (bề ngoài, có lẽ) mình là người dễ chịu và trông có vẻ nghiêm túc với công việc.

nhưng tiếp xúc đủ nhiều chắc cũng biết tính mình xuề xòa, và chỉ cầu toàn với những thứ nằm trong phạm vi mình yêu thích. còn những gì ngoài vòng tròn đó, thì mình quên rất nhanh, tùy hứng và sao cũng được.

(more…)
View More

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com