là đứa bướng bỉnh và cố chấp, cô biết biết rất rõ.
dù là chuyện tốt với mình biết bao nhiêu. chỉ có làm đi làm lại và sai và thất bại cho đến khi cảm được những lời đó vào lòng.
(more…)wanderer in the sleepless nights.
là đứa bướng bỉnh và cố chấp, cô biết biết rất rõ.
dù là chuyện tốt với mình biết bao nhiêu. chỉ có làm đi làm lại và sai và thất bại cho đến khi cảm được những lời đó vào lòng.
(more…)“Vào tiệm cà phê, mua một chiếc bánh. Vừa may, lúc ngồi xuống thì ngoài trời đổ mưa to. Sấm chớp sáng trời. Năm nào vào ngày sinh nhật trời cũng mưa. Không ít thì nhiều. Bất kể là Nha Trang, Sài Gòn hay thành phố phương Đông. Chọn một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn giọt nước bám trên cửa sổ.
Sổ tay. Bút máy. Mực xanh. Là chữ của mình. Viết cho mình.
Đã 21 tuổi.
(more…)thật khó để viết ra những suy nghĩ về việc này, chỉ vỏn vẹn trong vòng 10 phút.
nhưng mình nghĩ có những thứ mình cần phải tuân thủ nguyên tắc của nó, và mình lại ngồi xuống để viết và để mặc suy nghĩ cứ tuôn ra thử xem sao.
hồi hôm nọ, gặp H, mình nói ở mình chỉ có mình, và những câu hỏi nó đến trong tâm tưởng nhiều hơn. có những câu hỏi sẽ không bao giờ đến và vang vọng trong tâm trí nếu mình ở nguyên đoạn đấy, với những đám đông.
mình nghĩ nhiều hơn khi đi bộ một mình, có những lúc mình có thể trả lời nó ngay – những suy tưởng trong lòng. có những lúc nó nằm im lìm ở đấy, chờ mình ở một thời điểm khác, đi tìm câu trả lời nằm ở đâu đó ngoài kia.
có đôi khi, mình nghĩ rốt cuộc lẽ sống của mình vì điều gì, có ý nghĩa gì, hay có cần có ý nghĩa gì không. những tháng ngày ở đây sẽ dẫn tới đâu, ừ, mình không biết.
“I saw you tracing along the landscape
A line of the loved ones who destroy you language
And when you were singing louder in your silence
I kept on seeing tears running down the wrong way…”
Cœur De Pirate – Crier Tout Bas
nương nhờ.
tự nhiên trong đầu mình bật ra hai từ này, khi đọc định nghĩa của từ “cling”. có khi nghĩa cũng không phải như vậy. chỉ là đó là từ bật lên đầu tiên trong suy nghĩ của mình.
(more…)Living Room Songs || Ólafur Arnalds
people come and go.
có quá nhiều người đã đến và đi, quá nhiều lời chào nhưng không có lời từ biệt. không như hồi nhỏ nói nghỉ chơi là nghỉ chơi, rõ ràng, rành mạch và dứt khoát.
lớn lên rồi, sự chia ly đôi khi nó âm ỉ, dai dẳng mà đau đớn hơn. có khi, còn không hiểu tại sao một câu chuyện lại kết thúc, sau dấu chấm lửng đã là dấu chấm hết.
gửi cậu,
mấy tháng liền tớ không viết gì. cậu vẫn chưa quên tớ chứ?
(more…)beowulf – we accept the love we think we deserve
giống như chị Yuki viết trên trang cá nhân về “wallflower” rằng chị có thể viết về chủ đề này trong cả nhiều giờ đồng hồ, thì mình nghĩ có lẽ mình cũng như vậy.
(more…)