chuyện phim

#18. before sunset

có rất nhiều bộ phim đã không thể cùng nhau xem đến cuối. kể cả bộ phim dài nhất, về mỗi người chúng ta.

mình coi lại Before sunset sau khi xem được clip fanmade L post và trong một buổi chiều khi thấy mình lại bỡ ngỡ cho một câu chuyện, mà mình thật sự không biết nên viết như thế nào. chắc vì thời gian trôi qua kẽ tay cái một, có lúc xoay lưng một cái, từ câu tạm biệt đã không còn là câu gặp lại nữa rồi.

như là mất 9 năm để câu chuyện của Jesse và Celine được viết tiếp sau một lời hứa không thể thực hiện vào mùa hè năm 1994.

(more…)
chuyện viết

Day 22 – This quote by Zora Neale Huston. “There are years that ask questions and years that answer.”

(hình chụp tại đảo Naoshima)

con đường bình phàm

thật khó để viết ra những suy nghĩ về việc này, chỉ vỏn vẹn trong vòng 10 phút.

nhưng mình nghĩ có những thứ mình cần phải tuân thủ nguyên tắc của nó, và mình lại ngồi xuống để viết và để mặc suy nghĩ cứ tuôn ra thử xem sao.

hồi hôm nọ, gặp H, mình nói ở mình chỉ có mình, và những câu hỏi nó đến trong tâm tưởng nhiều hơn. có những câu hỏi sẽ không bao giờ đến và vang vọng trong tâm trí nếu mình ở nguyên đoạn đấy, với những đám đông.
mình nghĩ nhiều hơn khi đi bộ một mình, có những lúc mình có thể trả lời nó ngay – những suy tưởng trong lòng. có những lúc nó nằm im lìm ở đấy, chờ mình ở một thời điểm khác, đi tìm câu trả lời nằm ở đâu đó ngoài kia.
có đôi khi, mình nghĩ rốt cuộc lẽ sống của mình vì điều gì, có ý nghĩa gì, hay có cần có ý nghĩa gì không. những tháng ngày ở đây sẽ dẫn tới đâu, ừ, mình không biết.

(more…)
chuyện ở đây

#16. sống như một cái cây.

(hình chụp Bé Trà – Sài Gòn/2015)

Này Lâm ơi

Có một dạo người liên tục nổi mẩn đỏ, đụng vào nghe ngứa ran, ấy là khi mới trở về Sài Gòn. Bạn mách nước mua lá trà về tắm. Rồi thành thói quen lúc nào không hay biết, mỗi buổi trong ngày, đều phải hãm một bình trà nóng, rồi dùng thứ nước ấy gột bỏ những dư vị bám lại trên người. Những ngày mưa, bỏ thêm vào một ít gừng, mỗi lần mở nắp bình, nghe thấy mùi ấm nồng quyện đầy trong không khí. Nói dài dòng vì ấy chính là cớ sự cho sự hiện diện của Bé Trà ở nhà cô.

(more…)
chuyện ở đây

#15. những đoạn để nhớ.

(hình chụp tác phẩm Sea of Time ’98 – đảo Naoshima)

all I want – Kodaline

mình đang sống những ngày kỳ lạ nhất đời mình.

cũng đã hơn một tuần từ hồi chuyển sang nhà mới.
thời gian nghỉ việc cũng vào khoảng đó.
ngày đầu tiên nhắn tin cho anh T nói, mình không có chỗ ở rồi, có thể ở lại nhà anh được không.
anh không nói gì, chỉ nói qua nhà cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện đã.
căn nhà nhiều người từ khắp nơi đến ở, căn nhà mình đã tới từ năm năm trước, vậy mà có lúc lại là nơi bao dung, chứa chấp đứa trẻ chưa biết nên đi đâu, làm gì.
ngày đi qua, rồi đi về, mình biết trong lòng đã quyết gì, cũng biết con đường mình đi từ giờ sẽ khác.
vậy là bỏ hết những chuyện đã lên kế hoạch, những điều tưởng như đã định sẵn; mà bước đi trên một lối đi chưa biết tương lai thế nào.
không rõ mình dũng cảm hay ngờ nghệch.

(more…)
chuyện viết

Day 20 – Write about the word “cling”

(hình chụp tại một tiệm cà phê và bánh, ở đảo Teshima. mùa hè – 28)

“I saw you tracing along the landscape
A line of the loved ones who destroy you language
And when you were singing louder in your silence
I kept on seeing tears running down the wrong way…”

Cœur De Pirate – Crier Tout Bas

nương nhờ.

tự nhiên trong đầu mình bật ra hai từ này, khi đọc định nghĩa của từ “cling”. có khi nghĩa cũng không phải như vậy. chỉ là đó là từ bật lên đầu tiên trong suy nghĩ của mình.

(more…)
chuyện viết

Day 21 – Write about someone you never see again.

ngày 2020.12.20 – mình và mọi người tiễn anh đi đoạn cuối

Living Room Songs || Ólafur Arnalds

people come and go.

có quá nhiều người đã đến và đi, quá nhiều lời chào nhưng không có lời từ biệt. không như hồi nhỏ nói nghỉ chơi là nghỉ chơi, rõ ràng, rành mạch và dứt khoát.
lớn lên rồi, sự chia ly đôi khi nó âm ỉ, dai dẳng mà đau đớn hơn. có khi, còn không hiểu tại sao một câu chuyện lại kết thúc, sau dấu chấm lửng đã là dấu chấm hết.

(more…)
chuyện ở đây

#14. mùa hè

chichu museum
(hình chụp tại bảo tàng Chichu. mùa hè. 28)

you are a memory

mình vừa đánh xong một dấu tick nhỏ trong checklist những chuyện muốn làm trong năm. bên cạnh cái phần đi tới đảo Naoshima, thăm bảo tàng Chichu.
lạ kỳ, là thấy lòng như vẫn ở lại bờ bên đó. dù người đã ở bên này phố thị.

(more…)
View More

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com