
bữa ăn.
đối với cô mà nói, ăn uống là niềm vui. cái niềm vui đơn giản và dễ thực hiện hơn bất kỳ một niềm vui nào khác. sự mãn nguyện ngập tràn trong cơ thể khi được ăn một miếng ăn ngon.
(more…)wanderer in the sleepless nights.
bữa ăn.
đối với cô mà nói, ăn uống là niềm vui. cái niềm vui đơn giản và dễ thực hiện hơn bất kỳ một niềm vui nào khác. sự mãn nguyện ngập tràn trong cơ thể khi được ăn một miếng ăn ngon.
(more…)gần cả mấy tuần liền mình không viết. và không biết là cái thử thách này đến bao giờ mới đi được tới ngày cuối.
viết về một thứ mình chưa bao giờ vứt đi. chắc là không gì ngoài thư từ.
dù Murakami đã từng viết “thư cũng chỉ là giấy thôi mà. cứ đốt chúng đi và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi, mà có giữ chúng thì những sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai”.
(more…)introduce mùa xuân
(hồi đó em cũng nghe bài này, lúc lần đầu tiên lên Đà Lạt nghe chị Lý hát)
lần đầu tiên em rời Tokyo đi xa.
tại vì là lúc nhìn thấy tấm hình con đập ngăn cách giữa hai bên không gian, một bên là rừng già, còn một bên là hồ nước yên ả. em đã nghĩ là em muốn đến đây, một lần ở trong đời.
có rất ít những nơi em nghĩ, mình cần phải đến, ít nhất một lần trong đời.
(more…)lần gần đây nhất mà em thấy mình không một mình, em nhớ và không nhớ.
là lần nào nhỉ, anh có nhớ không?
có nhớ cái lần mà anh thấy mình thôi cô độc giữa một biển người lạ.
em thường xuyên thấy mình một mình ở đây,
chỉ có em ở đây và ở đây.
như là em đang viết ra những dòng này bây giờ, ở một quán cà phê kiểu cũ, và xung quanh không có lấy một người quen, và không có lấy một tiếng nói quen thuộc.
Má.
Đã hơn hai năm rồi. Bây giờ ngồi nhớ lại cô cũng không nhớ được bàn tay má cô ra sao. Có giống bàn tay của cô không. Vết chai nằm ở ngón nào, hình dáng ngón tay ra sao. Cô không nhớ được.
Ký ức cứ mài mại.
(more…)(dù biết đáng lẽ giờ này không nên thức vào một ngày thường trong tuần,
nhưng sau khi ngồi chuẩn bị giấy tờ đã làm lại hộ chiếu thì tự nhiên cơn buồn ngủ cũng qua đi mất.)
nếu phải viết về một điều mọi người vẫn hay lầm tưởng về mình thì chắc nhìn (bề ngoài, có lẽ) mình là người dễ chịu và trông có vẻ nghiêm túc với công việc.
nhưng tiếp xúc đủ nhiều chắc cũng biết tính mình xuề xòa, và chỉ cầu toàn với những thứ nằm trong phạm vi mình yêu thích. còn những gì ngoài vòng tròn đó, thì mình quên rất nhanh, tùy hứng và sao cũng được.
(more…)dù biết chính xác điều mình muốn viết về nhưng mình cứ lần lữa mãi.
chắc vì cũng có đoạn sợ nhớ về.
như Chậu Tưởng Ký trong Harry Potter, mỗi lần lục lọi lại một ký ức trong lòng là một lần làm cho nó sống động lại trong tư tưởng. có lúc có màu vui, có lúc dội vào trong trong tâm trí. buồn bã.
(more…)