thi thoảng, mình tự hỏi, là con người ta có thể để bóng tối trong lòng nó xâm lấn mình đến mức nào. và đâu là ranh giới giữa cái thiện và ác. đúng và sai.có nhất thiết phải cố gắng hết sức, bằng mọi giá, để trở thành một người tốt trong câu chuyện của người khác hay không. bao lâu là đủ lâu cho một ám ảnh, để có thể “let it go” và “move on”.
(more…)(dịch từ thư Benedict Cumberbatch đọc trong chương trình Letter Live. bạn có thể nghe tại đây)
Ngày 29/01/1945.
Em thương mến.
Anh mới nghe tin toàn bộ quân nhân, bị bắt giữ, sẽ được trao trả để trở về nhà. Vì vấn đề tàu thuyền mà có lẽ bọn anh sẽ không thể khởi hành trước cuối tháng Hai, nhưng có lẽ anh sẽ có mặt ở Anh đâu đó vào tầm tháng Ba. Hay biết đâu sẽ sớm hơn. Tin này khiến anh cảm thấy như được sưởi ấm từ tận sâu thẳm bên trong. Vui sướng. Tuyệt vời. Run rẩy.
(more…)bạn hỏi mình, mùi vị của Tết xa nhà như thế nào.
mình nhớ năm 2018, là lần thứ hai mình lại ăn Tết ở Tokyo. năm năm kể từ lần đầu tiên. vậy mà vẫn không quen được. ngày 28 Tết ở phương xa thì cũng chỉ là ngày thường bạn biết đấy. mọi thứ nó bình thường đến mức, mình quên mất rằng hôm đó đã là 28 Tết rồi.
(more…)mình hít một hơi thật sau, trước khi đặt tay xuống bàn phím. chị Ayu vừa nhắn tin chị làm việc xong rồi, trên đường về có cần chị mua gì cho không. những điều đơn giản như vậy, làm mình thấy ấm áp và ủi an.
hôm nay (lại) là ngày đầu một năm mới.
(more…)năm 20 tuổi. đón sinh nhật 20 tuổi ở phương Đông. lần đầu tiên bước lên máy bay đến thành phố cách xa Sài Gòn 4000 cây số.
(more…)biển cả.
là đứa trẻ sinh ra ở thành phố gần biển. năm 26 tuổi, có người thầy xem tướng cho cô, nói, mệnh cô thiếu thủy. năm 30 tuổi, nếu cứ mãi lận đận, cũng nên chuyển về nơi có nhiều nước hơn. chuyện đi xem bói ngày hôm đó, cô quên gần hết. duy chỉ nhớ mấy lời như vậy.
gần cả tháng hơn rồi không có nỗi thời gian để bắt đầu ngồi vào máy viết thêm một thứ gì.
nhưng vẫn ngồi lại đây để bắt đầu 10 phút viết.
(more…)