gần cả tháng hơn rồi không có nỗi thời gian để bắt đầu ngồi vào máy viết thêm một thứ gì.
nhưng vẫn ngồi lại đây để bắt đầu 10 phút viết.
(more…)wanderer in the sleepless nights.
gần cả tháng hơn rồi không có nỗi thời gian để bắt đầu ngồi vào máy viết thêm một thứ gì.
nhưng vẫn ngồi lại đây để bắt đầu 10 phút viết.
(more…)10 phút.
và viết về những điều mà em muốn nói ra bây giờ.
nhưng chừng ấy phút làm sao cho đủ với những điều rối bời trong lòng mà em không biết làm sao bóc tách điều gì ra trước để viết ra đây.
em thấy mình mắc kẹt giữa quên và nhớ. thường xuyên.
(more…)viết về một người giáo viên.
mình có hơi chùng tay và không biết phải viết về ai. trường học thì cũng có nhiều niềm vui và niềm trân quý với những người đã từng dìu dắt mình thì vẫn còn vẹn nguyên đó.
tính ra đã gần 7 năm từ lúc không còn đi học nữa (hay gần như thế, trí nhớ thì cứ lúc nhớ lúc quên). chắc chắn những người thầy người cô mình nhớ đến thì phải hơn đầu ngón tay, nhưng chắc có lẽ vẫn còn ghi nhớ trong ký ức nhiều nhất là cô Vân dạy Văn năm 12.
(more…)một người bạn nói, chữ của mình phảng phất như không khí Rừng Na Uy, chắc có lẽ vì vậy mà mình chưa từng coi rằng mình nên xem việc viết là chuyện nghiêm túc để theo đuổi.
vì không coi là nghiêm túc nên chưa từng chuyên tâm.
có lần có người hỏi, có phải là em vẫn còn đó những câu chuyện muốn được viết ra và nhớ đến. tại sao lại không thể bắt đầu. vì cuộc hành trình không hề có điểm đến hay vì những câu chuyện dốc lòng mình ra kể rồi không hề được hồi đáp.
bữa ăn.
đối với cô mà nói, ăn uống là niềm vui. cái niềm vui đơn giản và dễ thực hiện hơn bất kỳ một niềm vui nào khác. sự mãn nguyện ngập tràn trong cơ thể khi được ăn một miếng ăn ngon.
(more…)gần cả mấy tuần liền mình không viết. và không biết là cái thử thách này đến bao giờ mới đi được tới ngày cuối.
viết về một thứ mình chưa bao giờ vứt đi. chắc là không gì ngoài thư từ.
dù Murakami đã từng viết “thư cũng chỉ là giấy thôi mà. cứ đốt chúng đi và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi, mà có giữ chúng thì những sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai”.
(more…)introduce mùa xuân
(hồi đó em cũng nghe bài này, lúc lần đầu tiên lên Đà Lạt nghe chị Lý hát)
lần đầu tiên em rời Tokyo đi xa.
tại vì là lúc nhìn thấy tấm hình con đập ngăn cách giữa hai bên không gian, một bên là rừng già, còn một bên là hồ nước yên ả. em đã nghĩ là em muốn đến đây, một lần ở trong đời.
có rất ít những nơi em nghĩ, mình cần phải đến, ít nhất một lần trong đời.
(more…)lần gần đây nhất mà em thấy mình không một mình, em nhớ và không nhớ.
là lần nào nhỉ, anh có nhớ không?
có nhớ cái lần mà anh thấy mình thôi cô độc giữa một biển người lạ.
em thường xuyên thấy mình một mình ở đây,
chỉ có em ở đây và ở đây.
như là em đang viết ra những dòng này bây giờ, ở một quán cà phê kiểu cũ, và xung quanh không có lấy một người quen, và không có lấy một tiếng nói quen thuộc.