chuyện viết

Day 30: Write down 5 things you feel

Tokyo Tower
hình chụp tại tháp Tokyo 2023.
năm 20 tuổi, ngày mình rời Nhật cũng đã tới đây rồi tự hỏi liệu có chương nào mình quay trở lại Đông Kinh?
năm 29 tuổi, cũng ở đây một chương mới có tên tụi mình bắt đầu.

những ngày hè nắng chói chang,
vẫn mong “lòng em như nước suối”.

vậy là bằng một cách nào đó thì hành trình viết chậm chạp của mình cũng đã đi tới ngày 30 của writing prompts. giữa những đoạn ngắt quãng, những ngày viết thật nhiều rồi ngưng lại một lúc lâu giữa công việc, giữa những ngày bận rộn, giữa những ngày di chuyển giữa hai miền đất nước, giữa những ngày lòng mình đứng giữa trăm ngàn bộn bề và giữa cả những ngày con chữ cứ bỏ mình đi, thì cảm ơn mình đã đi được tới đây. cảm ơn những người đọc vẫn còn ghé qua đây để nghe mình kể những câu chuyện. đọc những dòng viết. và thi thoảng để lại cả một lời chào.

tháng Năm hay là tháng năm nào có quay trở lại bao giờ?
vậy là gần 30 tuổi rồi. hồi còn trẻ hơn bây giờ, mình nghĩ 30 là một dấu mốc nghe chừng xa vời lắm. nghe như thể cái năm đó chắc mình đã trưởng thành lắm, chắc là đã bớt hoang mang và lạc lối. và thôi đau lòng vì những chuyện tủn mụn không tên. bây giờ thì thật ra vẫn không biết thế nào thì mới gọi là trưởng thành? không biết có đã là phiên bản người lớn thành công hay chưa. người 30 tuổi người ta đâu có đi lên cầu thang rồi té đụi đụi, quay người ra phía sau thì đập đầu vào cạnh bàn hay ngồi trên tàu đi làm cứ ngủ gật rồi ngã oạch ra sau. hồi mình cứ hay nói với anh là em thấy mọi người làm người lớn giỏi ghê, còn sao em thấy em cứ vụng về, cứ thấy mình phân vân trước những ngã rẽ, cứ thấy mình rơi nước mắt vì những chuyện không đâu.

vậy là gần 30 tuổi. khi mà dẫu cho phân vân giữa những lựa chọn dọc ngang, nhưng vẫn được đi mà lòng mình muốn đi thì em đã biết thầm cảm ơn bản thân về những đoạn mình đã cố gắng đi qua, và biết ơn những người đã cùng mình bước tiếp.
vậy là gần 30 tuổi. lần đầu tiên trong đời em cảm thấy mình bớt sợ về việc neo giữ mình lại với một con người, một nơi chốn. bớt hoang hoải trong lòng một sớm thức dậy không còn phải đối mặt với câu chuyện người đi người ở. biết mình muốn ở lại, hơn là ra đi. biết có những con đường em vẫn có thể một mình đi tiếp, nhưng không muốn là người đi một mình nữa. và em biết là trong một chương mới, hạnh phúc và bình yên giờ cũng có tên mình, và nằm vừa vặn trong lòng bàn tay mình đó thôi.

(Tokyo, 2023.05.08)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com