#22. mộng tưởng

tôi nghĩ
mình có trăm ngàn mộng tưởng
nhưng vạn đường
chỉ ngóng dáng tay em
tôi nghĩ
mình có trăm ngàn mộng tưởng
nhưng vạn đường
chỉ ngóng dáng tay em
D.,
cậu vẫn ở đó chứ?
những tháng cuối cùng ở tuổi này.
và tớ, đã quay về Nam phương được một tháng rồi đấy.
dù cứ nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt, để quay lại phương Đông, là lại thấy lòng tớ đau một chút.
“Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa…”
Cho tuổi 15 của riêng mình – Lưu Nhược Anh
con đường học tập cũng không dễ dàng gì, kể cả chuyện là con đường mình đam mê hay lựa chọn. có một hôm trong lúc đau khổ vì ngồi học code và cả việc học đi học lại một điểm ngữ pháp mà không thể nào thấm nỗi vào noron thần kinh, mình đã nhận ra hóa ra là chuyện học thứ mình thích, cũng chưa chắc là lúc nào mình cũng sẽ thấy vui.
Continue reading “#21. chuyện học chữ”coi xong phim chỉ muốn cắn một miếng onigiri thật to. và biết mình cũng hạnh phúc.
Continue reading “#20. Kamome Shokudo (かもめ食堂)”writing prompts còn lại tầm chừng 7 ngày nhưng lần lữa từ năm ngoái cho tới năm nay vẫn chưa viết xong.
nhiều điều cứ lần lữa mãi thì không bao giờ đi tới cuối được mất.
ít ra thì cũng nên nghiêm túc và cẩn trọng với những thứ mình đã bắt đầu. chắc đây cũng là một trong những điều đã và đang cố gắng làm trong vô số những điều dở dang, mình đã bỏ lại trong những con đường đã đi.
những đoạn viết có thể sẽ là điều gì đó, hoặc không.
cảm ơn vì đã đọc những điều vụn vặt, nhỏ xíu của mình ở đây. và xin để cho 10 phút của lần này được bắt đầu như nó nên được bắt đầu từ năm trước.
tên blog là Tabidachi (旅立ち). bốn chữ phát âm rõ ràng như thế. dịch sang tiếng Việt có nghĩa là “hành trình” hay “cuộc đi”.
đêm rời thành phố gần biển, có cảm giác rất rõ ràng rằng đã đến lúc đọc được Áo chi tế đạo (Oku no hosomichi) của đại sư Matsuo Basho. và cảm, bằng tấm lòng chân sơ của người đi.
Continue reading “#21. 旅立ち – tabidachi”“Tôi như trẻ nhỏ, tìm nơi nương tựa, mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người, lạc trong đô thị, một hôm đi về miền khơi.”
lần đầu tiên xem Her là năm 20 tuổi, trong căn phòng trọ nhỏ ở một khu ngoại ô ven Đông Kinh. về sau, cứ một vài năm mình lại coi Her lại một lần. và điều kỳ lạ là có những bộ phim mình đã không thể coi đến phút cuối cùng. cho đến một ngày mùa thu năm nọ, cũng tại Đông Kinh.
Continue reading “#20. Her”You belong to me – Carla Bruni
Nhìn Kim Tự Tháp
dọc theo sông Nile kia
Hay lặng nhìn mặt trời mọc
trên đảo nhiệt đời
Anh yêu ơi hãy nhớ
Cả một quãng đường đó
Người vẫn thuộc về lòng em