phải đi qua bao nhiêu đoạn đường,
để rồi mới chấp nhận được rằng “mình vui ở đâu thì nhà mình ở đấy”?
từ ngày đi xa, và lớn lên, sống ở bao nhiêu chỗ, chuyển chỗ không biết bao nhiêu lần. mỗi lần di chuyển đều rất nhọc nhằn vì nhà không biết bao nhiêu là sách vở. lần nào cũng tự hứa với mình là lần cuối. lần nào cũng nghĩ là sẽ ở yên ở hoài một nơi. nhưng chắc vì định sẵn số thiên di, không chỉ trong tên gọi.
(more…)tự nhủ rằng sẽ kết thúc 30 ngày viết như kết lại chuyện cho năm ngoái hay năm qua. vậy mà năm qua gần hết, ba bốn ngày viết vẫn như những dòng dở dang lẩn quẩn ở trong đầu. trong những câu chuyện có chưa viết kịp mở đầu đã phải đặt dấu chấm.
(more…)vẫn nghĩ về những chuyến đi
những chuyến thiên di
những con tàu
không tìm được bến đỗ
những người
đã không tìm được chỗ
trong cuộc sống hỗn loạn giữa muôn loài.
Khả Di
(Tokyo, 2022.02.19)
đã lâu không viết gì.
vì rất nhiều lý do. mà tựu chung thì cơm áo chưa bao giờ đùa với khách thơ.
và với một người viết vì thích viết thì không biết những giai đoạn như thế này, mình đã đi qua bao nhiêu lần trong đời.
có lúc, mình từng hỏi bạn, hay đúng hơn là hỏi chính mình, nếu mình không viết được nữa thì sao. dù đôi khi là không phải cho chính ai ngoài cho chính bản thân mình trước nhất.
nếu thế thì chắc sẽ buồn lắm, hay trống rỗng, khi những câu chữ không còn gọi tên những câu chuyện, những câu chữ không còn khởi lên bất kỳ một điều gì bên trong mình.
D.,
cậu vẫn ở đó chứ?
những tháng cuối cùng ở tuổi này.
và tớ, đã quay về Nam phương được một tháng rồi đấy.
dù cứ nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt, để quay lại phương Đông, là lại thấy lòng tớ đau một chút.
“Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa…”