Author: Thiên Di

chuyện viết

Day 29: What’s one thing you just found out recently?

Kyoto river
(hình chụp trên đường đi bộ ở Kyoto)

phải đi qua bao nhiêu đoạn đường,
để rồi mới chấp nhận được rằng “mình vui ở đâu thì nhà mình ở đấy”?

từ ngày đi xa, và lớn lên, sống ở bao nhiêu chỗ, chuyển chỗ không biết bao nhiêu lần. mỗi lần di chuyển đều rất nhọc nhằn vì nhà không biết bao nhiêu là sách vở. lần nào cũng tự hứa với mình là lần cuối. lần nào cũng nghĩ là sẽ ở yên ở hoài một nơi. nhưng chắc vì định sẵn số thiên di, không chỉ trong tên gọi.

(more…)
chuyện viết

Day 27: Write about something meaning for years

museum
hình chụp tại Bảo tàng Mỹ thuật Kurashiki

đã lâu không viết gì.

vì rất nhiều lý do. mà tựu chung thì cơm áo chưa bao giờ đùa với khách thơ.

và với một người viết vì thích viết thì không biết những giai đoạn như thế này, mình đã đi qua bao nhiêu lần trong đời.
có lúc, mình từng hỏi bạn, hay đúng hơn là hỏi chính mình, nếu mình không viết được nữa thì sao. dù đôi khi là không phải cho chính ai ngoài cho chính bản thân mình trước nhất.
nếu thế thì chắc sẽ buồn lắm, hay trống rỗng, khi những câu chữ không còn gọi tên những câu chuyện, những câu chữ không còn khởi lên bất kỳ một điều gì bên trong mình.

(more…)
chuyện viết

Day 26 – Write a letter to yourself

stand still
hình chụp tại triển lãm Thấu cảm hư không – VCCA

vladimir’s blues

D.,
cậu vẫn ở đó chứ?

những tháng cuối cùng ở tuổi này.
và tớ, đã quay về Nam phương được một tháng rồi đấy.
dù cứ nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt, để quay lại phương Đông, là lại thấy lòng tớ đau một chút.
“Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa…”

(more…)
chuyện ở đây

#21. chuyện học chữ

hình chụp thư viện ở bảo tàng Kadokawa

Cho tuổi 15 của riêng mình – Lưu Nhược Anh

con đường học tập cũng không dễ dàng gì, kể cả chuyện là con đường mình đam mê hay lựa chọn. có một hôm trong lúc đau khổ vì ngồi học code và cả việc học đi học lại một điểm ngữ pháp mà không thể nào thấm nỗi vào noron thần kinh, mình đã nhận ra hóa ra là chuyện học thứ mình thích, cũng chưa chắc là lúc nào mình cũng sẽ thấy vui.

(more…)

để lại một dòng thư

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com