chuyện viết

#22. mộng tưởng

tôi nghĩ
mình có trăm ngàn mộng tưởng
nhưng vạn đường
chỉ ngóng dáng tay em

ký ức cũ lem nhem
dòng nào cũng thấy
nỗi nhớ em chảy xiết
chẳng lẽ người như
cánh thiên di biên biếc
đi mải miết
chẳng về với tôi sao?
chẳng lẽ chỉ như
giấc chiêm bao
như cánh diều cao
cách trăng sao
thêm nửa chừng gang tấc
sao cứ đắn đo hoài được – mất
nhưng không biết
tất cả
giữ Hạ ở hai tiếng “đừng đi”.

(Tokyo, 2022.02.06)

.

buổi sáng này thức dậy ở phương Bắc hay phương Nam.
buổi sáng này thức dậy giữa những cơn dị ứng khi mùa lặng chuyển từ nơi này qua điểm khác.
em đã nghĩ mối liên kết lỏng lẻo của em với thành phố này, với con người, với tất thảy mọi điều.
em nghĩ về bốn năm qua, mười năm qua, nghĩ về những ngày em chỉ như người di ly, không theo mùa.

có lúc cũng mong mình biết ở lại. và là cái cây có rễ.
có lúc cũng mong nghe người khác nói với mình, đừng đi.
anh biết đấy như Léon nói trong bộ phim nọ: “I want to be happy. Sleep in a bed. Have root. And you will never be alone again, Mathilda.”

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com