chuyện viết

Day 26 – Write a letter to yourself

stand still
hình chụp tại triển lãm Thấu cảm hư không – VCCA

vladimir’s blues

D.,
cậu vẫn ở đó chứ?

những tháng cuối cùng ở tuổi này.
và tớ, đã quay về Nam phương được một tháng rồi đấy.
dù cứ nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt, để quay lại phương Đông, là lại thấy lòng tớ đau một chút.
“Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa…”

những ngày tớ ngồi một mình ở sân bay,
ở những bến tàu, ở những cung đường.
những ngày nghĩ về những chuyện đi trong đời tớ.
khi ở cả hai phía đều nặng lên thì tớ không sống ở đôi bờ mãi được. T nói với tớ như thế. và tớ nghĩ cũng đã đến lúc mình cần phải có những quyết định đưa ra, để mà bước tiếp.

chuyện bắt đầu lại những điều mới, lúc nào cũng đầy nỗi âu lo và bất an trong lòng, có phải không?

có những chương đã viết rất nhiều chữ. và cả những dấu chấm có lẽ cần được đặt xuống để viết thêm những chương mới.
dù tớ không thích những dấu chấm – hết chút nào.
hôm rồi, để lại tên Khả Di ở một nơi có chữ, và cũng lần đầu tiên cái tên đó được gọi lên thành tiếng.
cái định danh Thiên Di đã theo tớ suốt hơn 10 năm. cái định danh tớ đã đặt cho tớ với niềm mong muốn, không gì hơn ngoài cuộc đời sẽ cho tớ cái quyền được tự do là-tớ.

nhưng đến một lúc, tớ muốn tin rằng có những khả thể mà chuyện ra đi – ở lại cũng nằm trong lựa chọn của bản thân.

tớ không nghĩ rằng con người có nhiều lựa chọn trong cuộc sống, nhưng ở trong những khả thể sẽ xảy ra, trong thế giới song phương tồn tại, trong cái thế giới ở trong mình – và bên ngoài mình, tớ muốn tin rằng mình chọn ở lại với nhau và vì nhau. và có những câu chuyện không nhất thiết phải kết thúc, theo cùng một cách.
ở cái khả thể đó, tớ nghĩ là tớ cũng mong muốn được trao những dịu dàng còn sót lại trong tớ cho Người, và cả những yêu thương mà tớ nghĩ tớ hay cậu đều xứng đáng được nhận.

có lẽ chuyện tớ luôn cố gắng chỉ là sống mà thôi.
dù cuộc đời cũng đầy rẫy đớn đau, dù những niềm tin có vỡ vụn, dù loài người – loài người có bạo tàn với nhau đến bao nhiêu.
thì có lẽ những điều đẹp vẫn còn nằm lại, và đợi mình ở đâu đó.

có lẽ, cũng chỉ để thấy mỗi sớm mai thức dậy,
còn được nằm im trong nắng là đủ lắm rồi đấy D. ạ.

từ tớ. cho cậu.
T.

(phương Nam, 2022.03.27)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com