chuyện viết

Day 27: Write about something meaning for years

museum
hình chụp tại Bảo tàng Mỹ thuật Kurashiki

đã lâu không viết gì.

vì rất nhiều lý do. mà tựu chung thì cơm áo chưa bao giờ đùa với khách thơ.

và với một người viết vì thích viết thì không biết những giai đoạn như thế này, mình đã đi qua bao nhiêu lần trong đời.
có lúc, mình từng hỏi bạn, hay đúng hơn là hỏi chính mình, nếu mình không viết được nữa thì sao. dù đôi khi là không phải cho chính ai ngoài cho chính bản thân mình trước nhất.
nếu thế thì chắc sẽ buồn lắm, hay trống rỗng, khi những câu chữ không còn gọi tên những câu chuyện, những câu chữ không còn khởi lên bất kỳ một điều gì bên trong mình.


kể cả niềm vui hay nỗi buồn.
từng có những ngày mình nhìn con chữ sượt qua tay mà không cách gì nắm lấy, không biết dựng xây gì từ ngôn từ trĩu nặng.

có lần mình nói với N, đôi khi chuyện mình viết ra một điều gì đó, đôi khi chuyện mình viết về những đoạn mình lạc lõng, cô đơn, những ngày như người mò mẫm đi trong bóng tối, những ngày cứ bước thêm một bước lại không biết mình nên bước về phía trước hay phía sau nào cả; không ngoài mục đích gì hơn là để một người nào đó ở ngoài kia, họ cũng biết là họ không đơn độc trong cuộc hành trình này. những điều đó có giúp ích được họ hay không, mình không biết. nhưng biết được một ai đó cũng đang miên mải trên những chuyến di ly qua mùa, qua tháng và qua năm, ít ra nó cũng ủi an trái tim mình.

những tháng ngày lớn lên cùng với chữ, những tháng ngày có lúc không biết bầu bạn với ai ngoài những đoạn độc thoại với chính chữ của mình, hóa ra lại là điều đã có ý nghĩa với mình hơn bao giờ hết. trước đây cũng vậy, và bây giờ cũng vẫn như vậy.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com