chuyện viết

Day 4 – What’s something that people get wrong about you?

(hình chụp một tiệm bánh trên đường hôm đi gặp T về)

Cap Diamant

(dù biết đáng lẽ giờ này không nên thức vào một ngày thường trong tuần,
nhưng sau khi ngồi chuẩn bị giấy tờ đã làm lại hộ chiếu thì tự nhiên cơn buồn ngủ cũng qua đi mất.)

nếu phải viết về một điều mọi người vẫn hay lầm tưởng về mình thì chắc nhìn (bề ngoài, có lẽ) mình là người dễ chịu và trông có vẻ nghiêm túc với công việc.

nhưng tiếp xúc đủ nhiều chắc cũng biết tính mình xuề xòa, và chỉ cầu toàn với những thứ nằm trong phạm vi mình yêu thích. còn những gì ngoài vòng tròn đó, thì mình quên rất nhanh, tùy hứng và sao cũng được.

hôm qua anh K có nói trông mình có vẻ không nổi giận với ai bao giờ. thật ra là có. chỉ là mình không mang cơn bực dọc nhiều vào công việc, nhưng lại vô cớ với người thương bên cạnh nhiều. cảm thấy có phần bất công. khi toàn bộ những cái gì dễ chịu thì đem đối đãi với người ngoài, còn những gì không vui thì lại mang về nhà. nên dần mình cố gắng học cách tiết chế mọi thứ lại, để không làm buồn lòng những người ở cạnh.

nhưng rồi tự dưng hôm nay mình nghĩ, vậy thì ở chỗ này, hay chỗ kia, đâu mới là cái màu của mình. lỡ như mình quên mất thì sao, những điều vốn dĩ luôn là quan trọng trong lòng. phải làm sao mới giữ được vẹn nguyên ban sơ những gì mình đã hằng quý trọng.
rồi đột nhiên mình thấy sợ, một ngày nào đó, những điều mình từng trân quý rồi sẽ biến mất đi.

như rất nhiều điều mình đã lãng quên trên đời.

p.s: mình viết lại ngày thứ 03 ở một chỗ khác.

(Tokyo, 24.06.2020)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com