chuyện viết

Day 9 – Write about something you didn’t throw away

seven days walking

gần cả mấy tuần liền mình không viết. và không biết là cái thử thách này đến bao giờ mới đi được tới ngày cuối.

viết về một thứ mình chưa bao giờ vứt đi. chắc là không gì ngoài thư từ.

dù Murakami đã từng viết “thư cũng chỉ là giấy thôi mà. cứ đốt chúng đi và những gì còn lại trong lòng mình thì vẫn còn mãi, mà có giữ chúng thì những sẽ phai nhạt rồi cũng sẽ cứ nhạt phai”.

mình biết. vì có những bức thư tay đã từng nhận, và người viết ra những dòng chữ ấy, tụi mình đã thôi không còn chuyện trò nữa. nhưng chắc không thể nào vứt đi những thứ ấy dễ dàng như vậy được. như lúc cắt đi đoạn tình cảm đó trong lòng. như lúc cắt đi đoạn – tình – cảm – đó – trong – lòng.

mình từng có một chiếc hộp gọi là hộp kỷ niệm. và mình bỏ vào trong đó toàn bộ tất cả những tấm postcard, thiệp và thư tay mình nhận được trong suốt nhiều năm trời. dù có qua bao nhiêu lần chuyển nhà đi nữa thì nó vẫn theo mình từ chỗ này qua chỗ khác. và dày thêm. mình bỏ vào trong đó bức thư anh viết cho mình, mình viết cho anh, bạn viết cho mình từ nơi xa này đến nơi xa khác.

nhưng chắc là không còn nữa rồi.
cái hộp ấy đấy. sau lần tụi mình ngừng lại. thì chắc bạn cũng đã vứt đi rồi.
như cái cách bạn bỏ lại đoạn tình cảm của tụi mình và đi tiếp.
còn mình. chắc cũng đã bỏ lại ở đâu đó rồi.

không có gì là không bỏ đi được hết.
chỉ là chưa tới lúc mà thôi.

từ,
Di
(2020.08.14)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com