năm 20 tuổi. đón sinh nhật 20 tuổi ở phương Đông. lần đầu tiên bước lên máy bay đến thành phố cách xa Sài Gòn 4000 cây số.
(more…)gần cả tháng hơn rồi không có nỗi thời gian để bắt đầu ngồi vào máy viết thêm một thứ gì.
nhưng vẫn ngồi lại đây để bắt đầu 10 phút viết.
(more…)Sống dưới những vì sao.
Sống dưới những vì sao, vào mùa thu, trong mùa thu ngọt ngào, giữa những hầm thơm mùi rượu nho, vùi mặt vào tóc các nàng, đi bên cạnh nghĩa địa nơi cha yên nghỉ, tỉnh dậy trong một căn nhà nhỏ, nhìn rèm trên cửa sổ, những giấy dán tường từ thế kỷ trước, đi ngang qua công viên ẩm ướt đang úa vàng, tìm dấu vết những vì sao trên bầu trời đang rạng, và sống, sống.
(Bốn Mùa, Trời và Đất – Márai Sandor)
.
vậy là sắp hết mùa thu (hay là đã hết rồi?!)
nhớ hôm nọ tăng ca đến khuya rồi đi sento về với senpai, người bên cạnh rít một hơi thuốc rồi nói:
*Tựa bài viết trích dẫn từ một câu của cô Đoàn Minh Phượng
“Hãy ngồi xuống đây và thở sâu. Ở đây mọi thứ đều yên lành. Thế giới bên ngoài cũng yên lành, tất cả khổ đau đều tại tâm mình.”
(Đoàn Minh Phượng)
Những ngày đầu tháng Mười có phần ảm đạm khi mình bước ra khỏi những ngày làm việc một mình và quay trở lại cuộc sống tám tiếng ở văn phòng. Nói ảm đạm không hẳn là vì không quen làm việc với người khác mà chắc vì mong đợi nhiều, rồi mọi việc bỗng diễn ra theo chiều hướng bản thân không kiểm soát được.
(more…)10 phút.
và viết về những điều mà em muốn nói ra bây giờ.
nhưng chừng ấy phút làm sao cho đủ với những điều rối bời trong lòng mà em không biết làm sao bóc tách điều gì ra trước để viết ra đây.
em thấy mình mắc kẹt giữa quên và nhớ. thường xuyên.
(more…)BGM: City of Stars
Mình đi xem phim này sau những ngày hoàn toàn không hiểu điều gì sẽ xảy ra với tương lai mình sắp tới đây. Khi thất bại đến lần thứ một chục cho công việc ở nơi bạn hết lòng mong muốn, từ cơ hội này đến cơ hội khác lần lượt tới rồi đi, mình nghĩ những câu khích lệ bản thân rằng mình không có duyên với công việc đó hay mọi thứ rồi sẽ tươi sáng hơn sẽ dần được thay thế bằng những câu tự vấn tiêu cực hơn: liệu rằng mình có phải là đồ thất bại, bất tài hay vốn dĩ mình không tốt như mình vẫn tưởng. Và những mối quan hệ thân thiết xung quanh bỗng dưng trở nên bất ổn một cách khó hiểu. Nỗi thất vọng ở lại rất lâu. Nhất trong 365 ngày trong năm (dù năm này vẫn chưa kết thúc).
(more…)viết về một người giáo viên.
mình có hơi chùng tay và không biết phải viết về ai. trường học thì cũng có nhiều niềm vui và niềm trân quý với những người đã từng dìu dắt mình thì vẫn còn vẹn nguyên đó.
tính ra đã gần 7 năm từ lúc không còn đi học nữa (hay gần như thế, trí nhớ thì cứ lúc nhớ lúc quên). chắc chắn những người thầy người cô mình nhớ đến thì phải hơn đầu ngón tay, nhưng chắc có lẽ vẫn còn ghi nhớ trong ký ức nhiều nhất là cô Vân dạy Văn năm 12.
(more…)