là đứa trẻ sinh ra ở thành phố gần biển. năm 26 tuổi, có người thầy xem tướng cho cô, nói, mệnh cô thiếu thủy. năm 30 tuổi, nếu cứ mãi lận đận, cũng nên chuyển về nơi có nhiều nước hơn. chuyện đi xem bói ngày hôm đó, cô quên gần hết. duy chỉ nhớ mấy lời như vậy.
Sống dưới những vì sao. Sống dưới những vì sao, vào mùa thu, trong mùa thu ngọt ngào, giữa những hầm thơm mùi rượu nho, vùi mặt vào tóc các nàng, đi bên cạnh nghĩa địa nơi cha yên nghỉ, tỉnh dậy trong một căn nhà nhỏ, nhìn rèm trên cửa sổ, những giấy dán tường từ thế kỷ trước, đi ngang qua công viên ẩm ướt đang úa vàng, tìm dấu vết những vì sao trên bầu trời đang rạng, và sống, sống. (Bốn Mùa, Trời và Đất – Márai Sandor) . vậy là sắp hết mùa thu (hay là đã hết rồi?!) nhớ hôm nọ tăng ca đến khuya rồi đi sento về với senpai, người bên cạnh rít một hơi thuốc rồi nói:
mình có hơi chùng tay và không biết phải viết về ai. trường học thì cũng có nhiều niềm vui và niềm trân quý với những người đã từng dìu dắt mình thì vẫn còn vẹn nguyên đó.
tính ra đã gần 7 năm từ lúc không còn đi học nữa (hay gần như thế, trí nhớ thì cứ lúc nhớ lúc quên). chắc chắn những người thầy người cô mình nhớ đến thì phải hơn đầu ngón tay, nhưng chắc có lẽ vẫn còn ghi nhớ trong ký ức nhiều nhất là cô Vân dạy Văn năm 12.
một người bạn nói, chữ của mình phảng phất như không khí Rừng Na Uy, chắc có lẽ vì vậy mà mình chưa từng coi rằng mình nên xem việc viết là chuyện nghiêm túc để theo đuổi.
vì không coi là nghiêm túc nên chưa từng chuyên tâm.
có lần có người hỏi, có phải là em vẫn còn đó những câu chuyện muốn được viết ra và nhớ đến. tại sao lại không thể bắt đầu. vì cuộc hành trình không hề có điểm đến hay vì những câu chuyện dốc lòng mình ra kể rồi không hề được hồi đáp.