chuyện phim

#6.The fools who dream

BGM: City of Stars

Mình đi xem phim này sau những ngày hoàn toàn không hiểu điều gì sẽ xảy ra với tương lai mình sắp tới đây. Khi thất bại đến lần thứ một chục cho công việc ở nơi bạn hết lòng mong muốn, từ cơ hội này đến cơ hội khác lần lượt tới rồi đi, mình nghĩ những câu khích lệ bản thân rằng mình không có duyên với công việc đó hay mọi thứ rồi sẽ tươi sáng hơn sẽ dần được thay thế bằng những câu tự vấn tiêu cực hơn: liệu rằng mình có phải là đồ thất bại, bất tài hay vốn dĩ mình không tốt như mình vẫn tưởng. Và những mối quan hệ thân thiết xung quanh bỗng dưng trở nên bất ổn một cách khó hiểu. Nỗi thất vọng ở lại rất lâu. Nhất trong 365 ngày trong năm (dù năm này vẫn chưa kết thúc).

Và may mắn là bộ phim không kéo nỗi thất vọng trong tuần dài thêm một nấc.
Nói thê, không có nghĩa là sau khi xem xong hơn 90 phút của bộ phim này, cuộc đời bạn sẽ thay đổi, những suy nghĩ sẽ tươi sáng và lạc quan hơn trong phút chốc. Nhưng ít nhất bộ phim đã làm mình nhoẻn cười vui vẻ, ngay từ lúc cả đoàn kẹt xe dở hơi lao ra ngoài, hát vang “Another Day of Sun”. Cứ nghĩ đến cảnh tượng này trong giờ cao điểm, mà mọi người vẫn bình thản hát ca, và chờ đợi đến lượt mình nhích ra khỏi đoạn kẹt cứng ngắc thử xem sao.
Rất lâu sau một thời kỳ đỉnh cao nhạc kịch, mình mới thoải mái xem một bộ phim mà các nhân vật có thể nhảy múa, hát ca bất kỳ lúc nào họ thích (nghe như mô tuýp điển hình của hoạt hình Walt Disney). Lala Land kéo dài qua bốn mùa với một không gian rực rỡ sắc màu, đẹp mắt và những bài hát khiến mình không ngừng nghĩ trong đầu sao mà lồng ghép duyên thế. Một bài hát chủ đề (City of Stars) mà vừa có thể là một bài hát lãng mạn, đáng yêu lại có thể nhanh chóng chuyển tông sang buồn bã, day dứt.
Kịch bản phim không có quá nhiều đặc sắc và là một kết thúc dễ dàng đoán trước. Nhưng đối với phim vậy là đủ cho một bộ phim để xem trước lễ Giáng Sinh, một chút nhẹ nhàng, một chút buồn bã, một chút ấm áp, một chút chạnh lòng.

Như lúc Emma Stone hát lên trong buổi tuyển chọn:

“Here’s to the ones
who dream
Foolish, as they may seem
Here’s to the hearts
that ache
Here’s to the mess
we make…”

Mình đã rơi nước mắt.
Cho những ước mơ khờ dại vẫn còn ở lại trong mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com