chuyện viết

Day 12 – Tell me about a teacher.

prelude 6 – Max Richter

viết về một người giáo viên.

mình có hơi chùng tay và không biết phải viết về ai. trường học thì cũng có nhiều niềm vui và niềm trân quý với những người đã từng dìu dắt mình thì vẫn còn vẹn nguyên đó.

tính ra đã gần 7 năm từ lúc không còn đi học nữa (hay gần như thế, trí nhớ thì cứ lúc nhớ lúc quên). chắc chắn những người thầy người cô mình nhớ đến thì phải hơn đầu ngón tay, nhưng chắc có lẽ vẫn còn ghi nhớ trong ký ức nhiều nhất là cô Vân dạy Văn năm 12.

dù là đến bây giờ thời gian đã làm tốt việc của nó trong việc giúp mình thôi không còn nhớ nỗi chính xác lý do vì sao mình thích những giờ giảng văn của cô đến thế. hay việc quý mến cô đến một cách rất tự nhiên. vì cách cô để tâm với từng đứa học sinh trong lớp. hay vì câu chữ của cô dạy mình khiến mình cảm giác mọi thứ chưa từng rập khuôn, sách vỡ. hay chuyện viết văn hay một tác phẩm dù khó đến đâu, nếu mình thay đổi quan điểm và góc nhìn, thì cũng có thế thấy nó đẹp và hay theo cách của riêng nó.

thật tình cũng không biết tại sao ngày đó chỉ vì những giờ dạy của cô mà mình từng có lúc nghĩ là mình muốn trở thành một người giáo viên như vậy. chắc có lẽ vì cũng muốn là một người trồng cây. ươm mầm niềm tin vào trong suy nghĩ những đứa trẻ khác – từng giống như mình, rằng chuyện đọc và viết đều ẩn chứa nhiều niềm vui. chúng vẫn luôn ở đó, ẩn nấp trong từng câu chữ, đợi chúng ta tìm ra chúng.

mà không phải lúc nào một đứa trẻ cũng biết cách tìm ra, trong cuộc hành trình dài, nếu không có một người dẫn đường.

cảm ơn những người đã từng dẫn đường cho em.

(Tokyo, 2020.09.13)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com