chuyện ở đây

#7. “hãy ngồi xuống đây và hít thở sâu…”

on the way
trên đường đi làm

vì sao cố giấu đi thật thà

*Tựa bài viết trích dẫn từ một câu của cô Đoàn Minh Phượng

“Hãy ngồi xuống đây và thở sâu. Ở đây mọi thứ đều yên lành. Thế giới bên ngoài cũng yên lành, tất cả khổ đau đều tại tâm mình.”
(Đoàn Minh Phượng)

Những ngày đầu tháng Mười có phần ảm đạm khi mình bước ra khỏi những ngày làm việc một mình và quay trở lại cuộc sống tám tiếng ở văn phòng. Nói ảm đạm không hẳn là vì không quen làm việc với người khác mà chắc vì mong đợi nhiều, rồi mọi việc bỗng diễn ra theo chiều hướng bản thân không kiểm soát được.


Lỗi tại Sài Gòn vào mùa, âm u suốt cả ngày dài; hay lỗi tại chính mình nuông chiều cảm xúc mà tâm trạng u uất đó kéo dài suốt ba ngày liền. Trong cơn bĩ cực mình không thiết làm gì, đến ăn uống không còn là niềm vui; hay đi xem một bộ phim cũng không thấy hứng thú, rồi mình nằm dài trên giường cả nửa ngày. Nghĩ ngợi rồi quyết định đi dọn dẹp lại kệ sách như dọn dẹp lại đống lộn xộn trong đầu.

Rôi vẫn còn buồn chán, mình tập hú họa bài “Yoga to calm your nerves”. Tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra trong suốt 25 phút chị Adriene hướng dẫn việc thở thôi. Cái chuyện hít thở nghe như là bản năng và đơn giản. Mà chắc là không. Vì nghe đâu, khi tức giận và buồn bã, người ta quên cả việc thở đấy. Khi nhắm mắt lại, ngồi yên trong phòng, và việc duy nhất mình chú tâm là hơi thở của mình; mình không hít sâu, thở dài hay thở bằng bụng. Chỉ đơn giản là quan sát hơi thở bản thân qua việc hít vào – giữ hơi thở – thở ra và việc này diễn ra qua việc hít thở luân phiên từng lỗ mũi.

Chuyện nghe chừng chẳng có gì, vậy mà bao nhiêu nỗi lo, cơn giận, bí bách, bực dọc, khó chịu, buồn bã, tủi thân…trong lòng – sau 25 phút – đã thu lại còn một nắm trong bàn tay. Mình nghĩ mọi chuyện xảy ra đều cần thời điểm thích hợp, giống như chuyện “đúng người – đúng thời điểm”. Nếu không có những việc ngày hôm nay; có lẽ không bao giờ mình có đủ kiên nhẫn để ngồi xuống chú tâm đến cơ thể, nghe nó nói tôi mệt rồi và dành hẳn 25 phút chỉ để tập trung vào việc thở mà thôi. Hay như việc mọi người hay hỏi mình bốn tháng nghỉ việc thì ở nhà làm gì? Mà mình nghĩ, nếu không có khoảng thời gian đó, thì mình sẽ không bao giờ bắt đầu việc tập yoga, không bao giờ bắt tay vào dịch cuốn sách mới, có ít thời gian để nói chuyện và chơi đùa cùng mèo, không bao giờ đọc xong đống sách ở nhà…

Mình luôn nghĩ, chuyện công việc, trước mắt là bản thân mình phải thấy vui. Tất nhiên ngay cả khi làm việc mình thích, thì cũng không tránh khỏi những lúc cảm thấy chán nản. Giống như người yêu, như vợ chồng vậy; đâu phải lúc nào cũng là ngày vui; cũng có những lúc giận hờn cãi vã; nhưng để đi với nhau lâu dài chẳng phải trước nhất cần phải có niềm thương đã sao. Mình cho rằng chuyện công việc cũng giống như vậy, mình có hạnh phúc không, có vui không, có thực sự muốn làm không? Cái cảm giác làm một thứ gì đó, thuộc về chính mình nó khác lắm. Là mình đang làm vì ôm niềm tin của chính mình hay là đã lỡ tay cầm theo ước mơ của người khác.

Mình nghĩ, suy cho cùng, chỉ có mình mới có thể chịu trách nhiệm về bản thân. Công thức hạnh phúc đúng với người này người kia nhưng chưa chắc ướm lên mình đã thành công. Nếu làm cái gì mà cũng có cảm giác sai thì phải quay về thứ mà mình thấy đúng.

.

em nhớ lúc em viết đoạn ở trên là một ngày tháng Mười của năm 2016 (à không phải là mình nhớ, mà tháng ngày trên facebook biên vậy). hồi tối em hỏi anh rằng có phải ai lớn lên hay trưởng thành đều phải trải qua những đoạn không vui hay không. em cũng không biết nữa.

có những ngày buồn cứ gối đầu lên nhau hoài, làm sao mà đi tiếp. hay là bỏ lại hết. chuyện công ty, chuyện deadline, chuyện nhà, chuyện tiền, chuyện ngày mai ăn gì, chuyện với người này người kia, hay là bỏ lại hết.
cái đoạn này em hay nghĩ vậy. chắc cái hồi ở Sài Gòn như lúc ở trên kia em cũng hoang mang nhiều khi chuyện tiền bạc, chuyện lựa chọn giữa công việc này với công việc cứ làm em sợ hoài. em sợ rằng mình chọn sai, và rồi đâm ra dằn vặt cái người ở cạnh mình.

nhưng mà,
sáng này ra em dọn dẹp lại được cái phòng bừa bộn cả mấy tuần liền không đụng được vào chút nào. cứ về đến nhà thì cũng gần nửa đêm. rồi em xếp mọi thứ lại vào chỗ của nó. đổ tinh dầu rồi nằm đọc sách. đến chiều lại đi tắm ở nhà tắm công cộng gần nhà. lúc đắm mình trong nước thì đầu óc em lúc nào cũng dễ chịu. rồi em nghĩ là mình không nghĩ gì nhiều hơn ngoài chuyện ngày mưa thế này nếu mà ở Sài Gòn, chắc có khi em chỉ muốn được nấu cho nhau một bữa ăn, cùng nhau nghe nhạc chị Lý, đoạn mà chị hát “đứng cách xa lời chào tựa như lúc xưa…”.
rồi lặng thinh. hoặc kể cho nhau nghe về những chuyện trên đoạn mình đi. mình đừng buồn nhiều nữa.
những lỗ hổng trong lòng ấy, có vá víu lại được không? em cũng không biết nữa. nhưng niềm đau và niềm thương là minh chứng cho thấy rằng mình đang sống, đang cố gắng, đang lớn lên và trưởng thành có phải không?
rồi không biết ngày mai có tới.
hay những kỷ niệm này rồi sẽ vui hay buồn.
nhưng mà mình quên mất. là mình đã có ngày hôm nay rồi.

vậy thì, anh, ngày hôm nay ấy, khi nào thì sẽ tới đây?

từ em,
Di
(Tokyo, 2020.10.11)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com