chuyện ở đây

#21. chuyện học chữ

hình chụp thư viện ở bảo tàng Kadokawa

Cho tuổi 15 của riêng mình – Lưu Nhược Anh

con đường học tập cũng không dễ dàng gì, kể cả chuyện là con đường mình đam mê hay lựa chọn. có một hôm trong lúc đau khổ vì ngồi học code và cả việc học đi học lại một điểm ngữ pháp mà không thể nào thấm nỗi vào noron thần kinh, mình đã nhận ra hóa ra là chuyện học thứ mình thích, cũng chưa chắc là lúc nào mình cũng sẽ thấy vui.

lúc đó mình thấy thấm thía câu nói của một bác nghệ sĩ nói, thật ra lúc là việc tỉ mẩn từng chút một cũng không vui sướng gì đâu, niềm vui nó chỉ tới khi nhìn thấy những điều mình làm, rồi cũng thành hình. nên điều làm mình cảm động khi đứng trước một điều, một tác phẩm, một cái đẹp, không chỉ vì bản thân cái đẹp, mà mình biết để có được điều đó, họ đã phải trải qua bao nhiêu những ngày vật lộn, với chính bản thân họ.

“Nothing motivates us more than the experience of becoming better at what we do.”

với mình, chuyện học tiếng Nhật tới bây giờ là năm thứ 10.
10 năm đã đi qua mà mình biết là mình vẫn cách xa với rất nhiều điều, biển từ mênh mông, mình như một người bơi tồi có khi loay hoay đuối nước, không biết đâu là bờ là bến.
cứ mở ra thêm một cái hũ, là sẽ thấy thêm một cái hũ mình chưa biết.
có những ngày mình cảm thấy cả tiếng Nhật và mình như ở hai bờ chiến tuyến và nếu như không có đủ yêu thích thì chắc có lẽ đã nhiều lần thật sự muốn buông xuôi. ở cách xa vạch xuất phát với mọi người, là đứa tự ti với tất cả mọi thứ.

năm thứ 10, đi tới đây, mới lấy được N1 trong tay.
dịch bốn cuốn sách. làm việc ở phương Đông, tới năm thứ 4.
nhưng so với đứa 10 năm trước, lúc ngồi trên giảng đường đã muốn bỏ ngang. so với 8 năm trước, vẫn thấy mù mờ với con đường đã chọn. căn bản luôn xoay quanh với nỗi âu lo về chuyện mình không đủ giỏi.

mình biết không chỉ mình mình loay hoay với những lựa chọn, những khó khăn, những nghi ngờ về chính bản thân mình. vì thật ra cũng không ai đảm bảo được rằng nếu bạn cố gắng thì chắc chắn sẽ gặt được quả ngọt.
nhưng mình biết chắc một điều, nếu đã là con đường mình muốn đi, thì dù có những ngày khó khăn, sau mỗi sớm mai ra bạn vẫn sẽ muốn vì nó mà cố gắng.

“Cuộc đời vốn chẳng có bản đồ
Chỉ có thể đi theo mộng tưởng của mình…”

chuyện học chữ nếu nói về cơ bản thì xoay quanh việc hình thành bốn kỹ năng chính là nghe – nói – đọc – và viết. nhưng với mình (và nhiều người) thì mình nghĩ còn là đi tìm nét đẹp trong từng con chữ.
chắc vì từ nhỏ mình đã yêu thích việc học tiếng, kể cả tiếng Việt. khi một từ rơi vào tay và mình hiểu được vẻ đẹp của nó như một thế giới mở ra, và lấp lánh. (thật ra nếu không học tiếng tôi cũng không biết mình nên học gì với tư duy hạn hẹp về tự nhiên nói chung dù fact thật sự là chuyện học ngoại ngữ rơi vào phần não trái – thiên về logic – chứ không phải não phải như nhiều người vẫn lầm tưởng)
có lẽ điều mà mình thấy khoảnh khắc kỳ diệu nhất lúc học một ngôn ngữ khác, luôn là chuyện lúc chưa hiểu thì tất cả những thứ này chỉ là âm thanh vọng qua tai, nhưng bằng một cách nào đó não mình đã hiểu và phiên thành nghĩa để mình có thể tư duy và hiểu.

nếu mọi người đã và đang bắt đầu đi trên con đường này, mình xin thành thật với bạn rằng quá trình này không phải là con đường vui vẻ gì.

nên mình luôn ngại ngần lúc một người hỏi mình về chuyện học tiếng, hay về bất cứ một điều gì về con đường mình đã đi, vì mình đã nhìn thấy cả hai mặt của một đồng xu để biết nếu mình đồng ý bước, đồng nghĩa với chuyện mình cần phải chấp nhận rằng có những thứ sẽ không mỹ miều như vẻ bề ngoài lúc mình dấn thân bước vào xa hơn.

nhưng,

mình cũng cần phải cho bạn biết rằng biết được hơn một ngoại ngữ, thì có khi là mình đã có hơn một linh hồn. bạn sẽ thấy thêm một nền văn hóa, một thế giới khác với thế giới bạn đang ở và tư duy.
tuy các công cụ dịch thuật AI và các tác phẩm dịch được xuất bản nhiều hơn cũng là một trong những phương thức để tụi mình có thể biết được tới nhiều điều hay hơn. nhưng thành thật mà nói thì việc chuyển nghĩa cũng sẽ có nhiều điểm hạn chế, và khó lòng tránh khỏi chuyện có những từ sẽ không thể nào dịch được trọn vẹn thành ý, vì vốn đã không có từ có nghĩa tương đương trong ngôn ngữ được chuyển thể.

komorebi
komorebi – nắng chảy qua kẽ lá
một trong những từ tiếng Nhật mình thích nhưng rất khó để diễn đạt chỉ thông qua một từ


và thật ra khi mình có đủ thành tâm với con đường mình muốn đi, thì mình nghĩ ở một thời điểm nào đó mình sẽ bất ngờ vì bằng cách nào đó vũ trụ sẽ giúp đỡ.
mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, bằng cách này, hay cách khác.
như có những thời điểm mình vừa nghỉ việc, còn đang loay hoay với chuyện kinh tế thì sẽ nhận được hợp đồng dịch sách mới; hay sau rất nhiều những bận nản lòng với giấc mơ làm việc ở phương Đông, thì giờ đây mình đang ngồi ở Tokyo để kể lại cho bạn những câu chuyện này qua chữ.

phải bước đi đã, thì những con đường mới có cơ hội thành hình.

gần đây, nói đúng hơn là hơn một năm trở lại đây, mình ấp ủ về một trong những giấc mơ nhỏ mà thật ra mình cũng đã không biết gọi tên như thế nào.
mình biết là mình đã nhận được từ tiếng Nhật nhiều điều, thế giới quan và cả thẩm mỹ quan của mình cũng mở ra nhiều từ đó, và nếu không trao đi có những điều sẽ không lan ra được mãi.
dù sức mình có hạn và có khi chuyện mình làm cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

nếu bạn đã kiên nhẫn đọc tới đây, thì mình xin mạn phép viết lại rằng mình sẽ nhận cùng học với một bạn, về tiếng Nhật; cấp độ từ sơ đến trung cấp, tùy theo thời gian chúng mình có thể sắp xếp được với nhau. không nói dạy, vì cũng không tự tin với vai trò là người truyền chữ, nhưng mình sẽ là người trao chữ mà mình có đi. nếu bạn đã có một con đường muốn đi, một mục tiêu muốn đạt tới trên con đường học chữ này; và việc bạn thiếu là một người bạn đồng hành thì chỉ cần bạn để lại một dòng thư tại đây:

tabidachibydi@gmail.com

và cho mình biết về câu chuyện bạn muốn viết nên, cùng tiếng Nhật.

mà nếu hữu duyên, biết đâu tụi mình có thể cùng nhau viết tiếp.

từ,
Di
(Tokyo, 2022.01.29)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com