chuyện viết

Day 18 – Write about a wallflower.

beowulf – we accept the love we think we deserve

giống như chị Yuki viết trên trang cá nhân về “wallflower” rằng chị có thể viết về chủ đề này trong cả nhiều giờ đồng hồ, thì mình nghĩ có lẽ mình cũng như vậy.

mình từng nói với chị S rằng wallflower có lẽ là từ mà mình thích nhất trong tiếng Anh. và lần đầu tiên mình biết đến từ này, có lẽ là khi đọc cuốn The perks of being a wallflower. theo từ điển tiếng Anh từ này để diễn tả trạng thái ngại ngùng, thường là ở thanh thiếu niên, cảm giác mình lạc lõng và xa rời giữa một đám đông, một bữa tiệc hay một hoạt động xã hội thường thức. nhưng mình không biết dùng chính xác từ nào trong tiếng Việt để gói gọn toàn bộ cảm xúc đó.

ở những bữa tiệc hay giữa các cuộc vui chốn đông người, mình thường cầm một đồ uống, tìm góc khuất rồi chậm rãi quan sát mọi người xung quanh. cảm giác thường trực thì là lạc lõng, cảm giác như mình không có bất kỳ kết nối nào với mọi thứ bên cạnh. hoặc là mình hay tự đặt ra nhiều câu hỏi trong đầu lúc quan sát mọi người.

có một lần lúc cùng mọi người đi dự tiệc sinh nhật anh V ở một quán bar. chủ đích mang giày cao cũng là để tránh việc phải đi lại và hòa vào cuộc vui với mọi người. âm nhạc techno sôi động, xung quanh là thế giới ồn ào và vui vẻ. thầm ngưỡng mộ những người như vậy, có thể thỏa sức tự do bộc lộ bản thân mình. trong phút này có thể tận hưởng cuộc sống, không chút do dự. có thể đẩy cảm xúc mình lên đến mức hưng phấn, rồi hòa mình vào cuộc vui đám đông, từ lúc nào đã không còn là sở trường. nhiều khi mình tự hỏi ,có phải vì cảm giác tự ti và thiếu an toàn nên mới không dám bộc lộ bản thân.
không nhớ chuyện bắt đầu thế nào, chỉ nhớ ngày hôm đó, giữa cuộc vui, có người đổi đôi giày cao gót mình đang mang lấy đôi giày thể thao của người đó. “phải đi một đôi giày đúng mới có thể tham gia cùng mọi người. có rất nhiều chuyện em cần phải thử rồi mới quyết định được mình thích hay không. đừng để thiên kiến bản thân che lấp đi những điều vui mà đáng lẽ em nên được thấy”.

mình hay nghĩ là cuộc đi này tới giờ là chương thứ ba của đời mình. câu chuyện nào có mở đầu thì cũng sẽ đến lúc cần phải kết thúc để bước sang một chương khác. nhưng chắc mình cần những đoạn như vậy, để nhìn mình khác hơn.

(Tokyo, 2021.03.07)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com