chuyện ở đây

#12. ánh sáng. bóng tối.

some kind of peace

thi thoảng, mình tự hỏi, là con người ta có thể để bóng tối trong lòng nó xâm lấn mình đến mức nào. và đâu là ranh giới giữa cái thiện và ác. đúng và sai.có nhất thiết phải cố gắng hết sức, bằng mọi giá, để trở thành một người tốt trong câu chuyện của người khác hay không. bao lâu là đủ lâu cho một ám ảnh, để có thể “let it go” và “move on”.

mình nhớ lại lúc mình ngồi rất lâu ở bảo tàng ở Kanazawa, để ngồi ngắm tác phẩm Blue Planet Sky của James Turrell, mình nhớ lại về những bầu trời mình đã nhìn. những đoạn đường mình đã đi qua. những khoảng sáng và tối.

tác phẩm Blue Janet Sky James Turrel là một không gian mở, một căn phòng trống không được bày biện gì ngoài ghế ngồi được làm bằng đá tối màu thô chạy dọc bốn bức tường và một “giếng trời” để người xem có thể quan sát bầu trời phía bên ngoài. vì vậy, mà ánh sáng trong phòng thay đổi theo từng thời gian trong ngày, theo từng mùa trong năm. không một phút giây nào giống với một phút giây nào, trải nghiệm với ánh sáng của tác phẩm, là hoàn toàn khác nhau. sự chuyển đổi giữa những luồng ánh sáng, diễn ra từng chút một. từng chút một. mà chính sự tương phản xung quanh, giúp mình nhận ra cái từng chút một ấy, một cách dễ dàng hơn.

mình nghĩ chấp nhận bóng tối trong con người mình, là để nhận thức được ánh sáng trong lòng mình thay đổi ra sao.

và để mình quyết định. bước tiếp về phía ánh sáng. hay là ở lại đây.

(Tokyo, 2021.02.16)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com