chuyện viết

Day 19 – What can you count on?

hình chụp tại buổi triển lãm về Translation tại bảo tàng 21_21 Design Sight

Gregory Alan Isakov – Words

gửi cậu,

mấy tháng liền tớ không viết gì. cậu vẫn chưa quên tớ chứ?

tớ nghĩ, sau chừng ấy năm, kể từ lúc bắt đầu viết ở chỗ này chỗ kia, thì tớ nghĩ thứ tớ có thể nương tựa vào qua năm qua tháng, chính là việc viết.

hôm rồi gửi CV cho chỗ nọ, câu đầu tiên tớ ghi về bản thân là “tìm mình trong chữ”.

những lúc không thể bộc bạch cùng ai, hay không biết cách nào để diễn giải lòng mình cho người, việc duy nhất tớ có thể làm là viết. như một cách giải thoát cho chính bản thân mình, hay tớ tin rằng việc viết ra con chữ giúp tớ nhìn nhận và sắp xếp lại những suy nghĩ rối rắm trong đầu một cách dễ dàng hơn. hay đơn thuần chỉ là viết ra để cảm giác rằng mình vẫn còn đang hiện hữu, và tồn tại trong phút giây này.

hôm rồi gửi thư đi, tớ có nói, có những câu chuyện cần được viết ra để còn đặt dấu chấm. ít nhất là cho chính mình. để gìn giữ lại trong lòng mình những điều mình cho là đúng. những chuyện buồn, hay không vui, đôi khi không dễ dàng để viết ra đâu. cậu biết mà, phải không. vì khoảnh khắc dòng chữ xuất hiện trên màn hình, là một lần nữa mọi chuyện nó tái hiện trong đầu tớ.

nhưng biết đâu, chính nhờ vậy, tớ có thể mở lối cho mình đến một thế giới sáng trong hơn. và nhiều hy vọng hơn.

chúng mình, ai cũng phải viết tiếp những dòng mới của đời mình.
dẫu cho chương trước đó có buồn bã thế nào đi nữa.

từ,
Di

(Tokyo – 2021.04.25)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com