chuyện viết

Day 23: Write about advice

là đứa bướng bỉnh và cố chấp, cô biết biết rất rõ.

dù là chuyện tốt với mình biết bao nhiêu. chỉ có làm đi làm lại và sai và thất bại cho đến khi cảm được những lời đó vào lòng.

nhưng không hiểu sao, cô cứ nhớ mãi cái lần đầu tiên đi châm cứu ở đây, bác Fukuzawa nói với cô: con đừng dằn vặt đứa trẻ trong lòng nữa, nó đã cố gắng vì cơ thể của con biết bao nhiêu. những năm qua đã mỏi mệt nhiều thế nào phải không.

và cứ như vậy, mỗi tháng ghé qua đều dặn cô này buổi sáng phải ăn thêm thức này thức kia, ăn thêm canh miso nhé nó tốt cho dạ dày của con đấy, nếu được thì ăn thêm cả gạo nguyên cám nữa. có bận mùa đông ghé qua, ông cụ nói to, này, để người tăng cân như vậy là không được đâu, lúc về còn nói với theo nhớ ăn ít lại đấy nghe. cả phòng bệnh cười ồ còn cô xấu hổ ngượng ngùng đi về.

có lần, trước khi châm cứu, hỏi cô có phải ghét ta lắm không. lần nào đi châm cứu cũng đau thế này. cô cười. nằm trong phòng bệnh trắng, trần nhà có họa tiết đường đen nhỏ chạy dọc ngang, tấm rèm hai bên đung đưa qua lại. nghe lời của người như một cơn gió mát thổi qua mùa hè nóng nực trong lòng.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com