skyblue
chuyện viết

Day 24: Write about a birthday

海- 毛不易

“Vào tiệm cà phê, mua một chiếc bánh. Vừa may, lúc ngồi xuống thì ngoài trời đổ mưa to. Sấm chớp sáng trời. Năm nào vào ngày sinh nhật trời cũng mưa. Không ít thì nhiều. Bất kể là Nha Trang, Sài Gòn hay thành phố phương Đông. Chọn một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn giọt nước bám trên cửa sổ.
Sổ tay. Bút máy. Mực xanh. Là chữ của mình. Viết cho mình.

Đã 21 tuổi.

Tiệm cà phê đang ngồi không cho dùng mạng miễn phí. Hình thức đăng nhập quả thật hết sức phức tạp. Cả ngày vẫn chưa lên mạng, tự hỏi ngày này, tháng này, nếu vẫn chọn ở lại thành phố đông dân, liệu có đang ở bên ai, nhìn tuổi trẻ của mình trôi dần đi trong im lặng.

Là mình đem bản thân đặt vào một thành phố cách Họ rất xa. Không thể quay đầu nhìn trở lại. Vậy nên T cũng thôi nói “giá như”, chỉ là bản thân đang dần học cách chấp nhận nhiều thứ.

Vẫn chưa biết viết gì cho tuổi 21. Nhưng phải nói lời tiễn biệt với tuổi hai mươi làm T cảm thấy luyến tiếc vô cùng. Dẫu gì đây cũng là tháng năm T nghĩ rằng mình sẽ khó lòng quên đi trong cuộc đời dài rộng này. Thành phố phương Đông T đã đặt chân tới. Đã nhìn thấy tuyết trắng đầu mùa rơi bằng ánh mắt vui thích của trẻ nít. Đã đứng ngẩn ngơ nhìn anh đào rơi rụng trong gió. Đã rơi nước mắt lúc đứng ở sân ga vãn người. Đã ngước nhìn trời xanh – bầu trời nơi T vẫn nhủ thầm muôn lần là Thành phố Lạ. Đã đi qua những ngày dài mà lòng cứ canh cánh nỗi niềm “Hay là dừng khi tuổi đã chạm hai mươi”, vậy mà sáng mai ra vẫn phải dặn mình dũng cảm lên, những muộn phiền biến thành ánh nắng lấp lánh…

Sau cùng, ai cũng phải lớn lên, nhìn tháng ngày trôi tuột đi theo kẽ tay, không cách gì níu giữ.
Trưởng thành sao là quá trình khó khăn đến vậy?

Bạn đã từng hỏi: “Tại sao lại là Thiên Di? Chính vì chọn tên này mà cuộc đời T mới bất định như vậy.”
Những lần chuyển nhà liên tiếp trong năm, và bản thân khó lòng ở mãi một chỗ dài lâu.
Nhưng sâu thẳm trong lòng mình cho rằng, cuộc đời chính là những chuyến hành trình dài bất tận. Mà ở đó, giữa những cuộc đi dẫu dài hay ngắn, T vẫn nguyện là người lữ hành cho đến khi tháng năm tàn lụi. Vậy nên chắc là năm đó, đã chọn lấy tên “Di” như một cách tự nhắc nhở chính mình, những chuyến du ca, có lúc đông vui, lúc một mình đi nữa, thì vẫn cứ phải bước đi về phía trước.

Năm mấy năm nữa, T đang ngồi ở nơi nào, để lại viết cho T?
Số phận rồi sẽ đưa T tấm vé đến nơi nào, chắc là chuyện khó đoán định.

Năm 21 tuổi.
Sống trong thời khắc này.
Cuộc đời vẫn còn dài lắm. Còn bao nhiêu là thứ hay.
Nên tỉnh dậy rồi đi thôi.

Còn giờ thì về nhà đã.
Trời cũng đã ngả tối rồi.”

(viết năm 21 tuổi – ở Đông Kinh)


.
những dòng viết năm 21 tuổi. ở Đông Kinh.
những dòng viết năm 28 tuổi. lại là ở Đông Kinh.

chắc năm 21 tuổi đã không nghĩ vậy như vậy, lúc ngồi ở một tiệm cà phê ở Ikebukuro, ngồi viết cho mình trong một ngày trời vần vũ.

viết về sinh nhật, không biết viết về niềm vui hay niềm không vui. hay là cũng không biết viết gì. cũng chỉ là một ngày như mọi ngày trong năm. sự hiện diện của mình trên cuộc đời này vì lẽ gì, quan trọng hay không quan trọng, là khởi nguyên của điều gì, mình vẫn đang đi tìm câu trả lời mình.
hôm rồi nói với chị E, nhiều năm rồi từ thưở thiếu thời, đã không còn thấy niềm vui trong lòng bàn tay khi tuổi mới tới, với niềm háo hức của con trẻ.

nhưng mà những năm về sau, ngoài mình ra đều sẽ nhớ về thêm một người nữa. lúc ngồi xuống viết, sẽ mong cho L có thêm nhiều ngày xanh trên đời, có lẽ bằng cách đó, mình cũng mong rồi mình nhìn thấy được những ngày trời xanh của mình. ở cách nhau hơn cả chục ngàn cây số, nói với L, ở một nghĩa nào đó mình thấy lòng mình được vỗ về một nỗi niềm khó diễn tả thành lời, khi viết hai chữ “tụi mình” vào ngày sinh nhật mỗi năm.

có lần trong thư gửi cho N, mình nói mình cũng đâu có quyền được chọn mình sinh ra hay không. có lẽ với riêng bản thân, thành thật mà nói, sinh ra không biết có đã là một đặc ân. có lẽ ở bên kia, đâu đó có người cảm một niềm như mình khi đứng trước ngưỡng cửa giữa cũ – và mới, hay có khi cũng quên đi như thể việc sinh ra và mất đi đã là chuyện tự nhiên như bao lẽ tự nhiên ở đời, mà không cần người khác phải nhớ về hay biết đến.

nhưng mà có những ngày mình dẫu không tin phần cho chính mình, vẫn muốn nói lời thương vào ngày người đã bắt đầu hiện diện và bắt đầu chặng đường cần đi trong một kiếp nhân sinh, như cách người đã hiện diện, và quan trọng trong lòng mình.

(Tokyo, 2021.09.25)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com