chuyện viết

Day 25 – Write about one time you slept outside

“những ngã tư và những cột đèn”

Cœur de pirate – Somnambule

writing prompts còn lại tầm chừng 7 ngày nhưng lần lữa từ năm ngoái cho tới năm nay vẫn chưa viết xong.
nhiều điều cứ lần lữa mãi thì không bao giờ đi tới cuối được mất.

ít ra thì cũng nên nghiêm túc và cẩn trọng với những thứ mình đã bắt đầu. chắc đây cũng là một trong những điều đã và đang cố gắng làm trong vô số những điều dở dang, mình đã bỏ lại trong những con đường đã đi.
những đoạn viết có thể sẽ là điều gì đó, hoặc không.
cảm ơn vì đã đọc những điều vụn vặt, nhỏ xíu của mình ở đây. và xin để cho 10 phút của lần này được bắt đầu như nó nên được bắt đầu từ năm trước.

hồi có hôm N hỏi mình rằng ngày nào đã là ngày lạnh nhất.
thật ra có rất nhiều ngày lạnh trong đời, không chỉ riêng về mặt vật lý.

nhưng để nhớ lại thì có lẽ mình đã nhớ đến cái đêm 20 tuổi, lỡ chuyến tàu cuối về nhà. và từ chỗ ga tàu không chạy nữa cho đến đoạn về tới nơi ở cũng tầm 30 phút đi tàu. cho những ai còn chưa biết thì tiền taxi ở Tokyo nói riêng và ở Nhật nói chung mắc kinh khủng (theo bảng giá vừa mới tìm trên google thì 1200m đầu là 500 yên – tương đương tầm 100 ngàn, và cứ từng 257 sau thì khoảng 20 ngàn). chưa kể giá cước còn tăng gấp rưỡi khi về đêm. à mà thời điểm đó thì mình chỉ là một đứa sinh viên (nghèo), đến đi mua đồ ở siêu thị còn đắn đo từng 10 yên một cơ mà.

và có lẽ đó là lần đầu tiên mình ngủ lại ở ngoài trời giữa cái tiết Đông lạnh của phương Đông.
bây giờ thì không nhớ rõ chi tiết mồn một, nhưng mà nhớ cái cảm giác hoang mang và hoảng loạn không biết làm sao mà đi qua để đến chuyến tàu sớm mai.
nhớ cả cái góc trước một hiên nhà, và cả cửa hàng tiện lợi sáng đèn ở phía bên kia như soi sáng một chút giữa đêm đông.
và cả có người ở cách xa 4000 cây số đã thi thoảng nhắn tin sang giữa đêm dài, để nhắn cho mình nhớ rằng có những lúc hình như mình cũng không một mình, để đối diện với những nỗi sợ, ở cả bên ngoài lẫn bên trong.

kỳ lạ phải không, vào những ngày lạnh nhất trong đời mình, có khi một bàn tay chìa tay ra đã không phải là một bàn tay ở cạnh.

(Tokyo – 2022.01.10)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com