chuyện phim

#20. Kamome Shokudo (かもめ食堂)

onigiri
món cơm nắm

coi xong phim chỉ muốn cắn một miếng onigiri thật to. và biết mình cũng hạnh phúc.

ai đã quen với thể loại phim slice of life (lấy chủ đề đời thường) của Nhật như Shinya Shokudo (Quán ăn lúc nửa đêm), hay Little forest (Cánh rừng nhỏ), chắc cũng không còn quá mấy bất ngờ với kiểu làm phim không nhiều cao trào nút thắt, coi phim như ăn một bữa cơm thường ngày đơn giản, với canh miso và cá nướng. và vẫn thấy ngon miệng như thường.

nghĩ tới đây thì mới thấy, nếu để chọn một mùi trong bếp mà mình thích, giữa các món ăn, thì có khi chỉ là mùi cơm nóng mà thôi. chắc có lẽ vì mùi cơm nóng lúc nào cũng làm cho mình thấy ấm áp và đủ đầy. nhất là vào những ngày mưa lạnh, mùi cơm nóng như sưởi ấm cả căn bếp và cả lòng mình.

bộ phim Kamome Shokudo (Tiệm ăn mòng biển) với mình, cũng là một bộ phim như vậy.

câu chuyện xoay quanh tiệm ăn mang tên Mòng biển nằm ở Helsikin và món được Sachie chọn làm món chính trong thực đơn, lại là onigiri (cơm nắm) vì theo như cô nói: chẳng phải đó là món quốc hồn của ẩm thực Nhật hay sao. một món ăn rất đỗi bình thường, mà bạn dễ dàng tìm thấy ở bất kỳ cửa hàng tiện lợi nào (ở cả Nhật hay Việt Nam).

ngẫm lại thì thấy mình có thể ăn onigiri vào bất kỳ khoảng thời gian nào trong ngày, buổi sáng tinh mơ vừa đến chỗ làm, buổi trưa trong một ngày bận rộn, và cả những buổi tăng ca đến đêm muộn. và dù là giờ nào trong ngày thì chỉ cần một nắm cơm cũng đủ làm bụng mình được lấp đầy. nói tới đây thì mới nhớ, đến cả Momotaro đi diệt quỷ cũng được mẹ gói onigiri mang theo cơ mà. thật ra đoạn sau Sachie có tiết tộ, lý do cô chọn onigiri làm món chính vì đó từng là món mỗi năm bố cô chỉ làm cho cô vào đúng hai lần, là hội thao và cắm trại. và theo lời ông nói thì “onigiri là món mà mình tự làm thì cũng được thôi, nhưng được người khác nắm cho thì lúc nào cũng ngon hơn cả”.

bộ phim kết nối các nhân vật khác, một cách chậm rãi sau đó, như cách mà Sachie bắt chuyện với Midori khi cô đang ngồi một mình để hỏi thăm về lời bài hát của một bộ anime từng nổi tiếng với người Nhật trong thập niên 70, để rồi cơ duyên để họ cùng nhau lam việc tại tiệm ăn nhỏ. hay như cách Masako cũng nương lại tiệm ăn này trong lúc chờ đợi hành lý mãi không được hãng vận chuyển chuyển tới Phần Lan.

bánh quế vòng
xem tới đây, nghe thấy cả tiếng giòn rụm của tonkatsu qua từng nhát dao

có một vài đoạn hội thoại trong phim mình rất thích. những câu chuyện không đầu không cuối. như cách Masako hỏi mọi người:

– Không biết tại sao người Phần Lan lúc nào cũng trông có vẻ thư thái?

– Tại vì có rừng đấy. – Tommi đáp.

vậy là liền ngay sau đó Masako đứng dậy rời khỏi quán và đi vào rừng. ừ, ở đâu có màu xanh thì ở đó mình biết lòng mình thấy dễ chịu. như những buổi chiều đã đi qua những con phố để tìm cây.

đi vào rừng, tìm xanh

hay như lúc nhận được tin Masako rồi sẽ rời đi để quay trở về Nhật, Midori cứ gặng hỏi mãi là Sachie có buồn không, nếu mà cô cũng rời đi như thế.

– Chắc là chúng ta nên vui cho những điều Masako đã quyết định.

– Nhưng Sachie sẽ buồn chứ nếu mà tôi cũng trở về Nhật?
– Không biết thế nào nữa. Vốn từ trước tôi cũng chỉ một mình, mà Midori thì cũng có cuộc đời của Midori thôi.
– Vậy là không buồn nhỉ.

– Nhưng mà cũng đâu mà mãi mãi thế này được. Vì con người thì sẽ thay đổi mà.
– Nếu mà thay đổi theo hướng tốt thì tốt biết mấy nhỉ.
– Không sao mà. Có lẽ thế.

hoặc cả đoạn Sachie làm cơm nắm cho một nhân vật trong phim rồi chỉ vào tim mình rồi nói: “Ăn xong rồi thì nhớ mang cả vật để quên ở đây mà quay về nhé”.

mang phần mình để quên ở đâu đó để quay về

những nhân vật trong phim kết nối với nhau qua bữa ăn kiểu Nhật ở một đất nước xa lạ, qua những tách cà phê ngon, qua những chiếc bánh vòng thơm mùi quế. mình nghĩ ở đâu đó họ cũng đã tìm thấy những phần họ đánh mất, và muốn đi tìm khi rong ruổi từ Nhật sang Phần Lan. nói thêm thì có lẽ đã có thời Phần Lan rất được ưa chuộng ở Nhật, nhất là vào thập niên 90, kể từ khi Moomins được giới thiệu ở đất nước mặt trời mọc.

còn mình, lúc coi xong phim, và buổi sáng hôm sau thức dậy, mình đã muốn đi đến tiệm onigiri thật ngon trong thành phố, cắn một miếng onigiri thật to với rong biển. rồi biết mình cũng hạnh phúc.

và nếu được thì cả, nắm một nắm cơm thật ngon, rồi trao cho người khác.

từ,
Di

(Tokyo, 2022.01.17)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com