chuyện viết

Day 7 – Tell me about a time you didn’t feel alone

ở đây có nhiều ngày em thấy mình thôi đơn độc
và là nơi hiếm hoi em có cảm giác như được về nhà

stay

lần gần đây nhất mà em thấy mình không một mình, em nhớ và không nhớ.
là lần nào nhỉ, anh có nhớ không?

có nhớ cái lần mà anh thấy mình thôi cô độc giữa một biển người lạ.

em thường xuyên thấy mình một mình ở đây,
chỉ có em ở đây và ở đây.
như là em đang viết ra những dòng này bây giờ, ở một quán cà phê kiểu cũ, và xung quanh không có lấy một người quen, và không có lấy một tiếng nói quen thuộc.

anh có hiểu được không, cái cảm giác trống rỗng đến vô cùng và không kết nói được với ai?

nhưng mà em cũng có đấy. những kỷ niệm trong lòng, những lúc em biết mình không cô độc.

như là bạn nhắn tin hỏi em: mày vẫn ổn chứ T? hay là có bạn nói với em phải nhớ giữ sức khỏe, vì em vẫn hay bị cảm suốt mà.
hay là dù bạn không làm được gì cho em, thì em đừng quên là có bạn.

những lúc đấy, tự dưng em thấy mình được trân quý, và hóa ra là em cũng không một mình như em nghĩ. mọi người vẫn ở bên cạnh, bằng cách này hay cách khác.

nhưng để nhắc bản thân mình luôn nhớ về điều đó thì khó vô cùng, anh.
hồi lâu em hay nghĩ mình có sống một mình mãi được không?
em nghĩ chắc là không. câu trả lời của em là không.
em chỉ thấy vui khi được kết nối, và rằng mình thật sự hiện hữu, khi được nhớ đến.

còn anh thì sao? anh có nhớ cái lần mình thôi cảm thấy cô độc trên cuộc đi của mình không?

từ em,
Di

(Tokyo – 2020.07.11)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com