chuyện ở đây

#9. khởi sự

buổi sáng cuối năm – đường về nhà

Tám chữ có – Lê Cát Trọng Lý

mình hít một hơi thật sau, trước khi đặt tay xuống bàn phím. chị Ayu vừa nhắn tin chị làm việc xong rồi, trên đường về có cần chị mua gì cho không. những điều đơn giản như vậy, làm mình thấy ấm áp và ủi an.

hôm nay (lại) là ngày đầu một năm mới.

đêm qua, giấc mơ đầu tiên của năm mình lại mơ thấy chuyện không vui. sáng thức dậy vẫn thấy hơi hoang hoải trong lòng. một chút. mình lại vào bồn tắm ngâm mình trong nước yuzu hôm qua còn sót lại. mùi yuzu hơi giống mùi cam, nhưng thanh hơn và không có mùi chua nhiều. đối với mình, đó là mùi đặc trưng của mùa đông nơi đây. bồn tắm ở nhà nhỏ, thường không duỗi được thẳng cả chân và tay, nên thường phải ôm lấy chân cuộn người lại trong nước. mãi một lúc như vậy đợi cho người ấm hơn. mùa đông lúc nào cũng làm cho mình không thấy thoải mái. dù đã ở đây sang năm thứ ba rồi đấy. tính cả hồi đi học thì thâm niên bốn năm cũng không là quá nhiều. nhưng việc da khô và cơ thể dị ứng, thêm cả chuyện chảy máu cam khi chuyển trời bao giờ cũng làm mình khó nhọc luôn. cả những cơn tủi thân đến không báo trước. trời lạnh dễ làm tụi mình cảm thấy cô đơn hơn, bạn biết đấy.

rồi mình ra ngồi thiền 10 phút. tập yoga cho giãn cơ và những đoạn xương cứng. hồi đoạn đầu năm ngoái mình tự hứa là năm 2020 mình sẽ tập yoga đều đặn và thường xuyên hơn, cả việc cố gắng ngồi thiền vào mỗi sáng tầm 10 phút để sắp xếp lại những suy nghĩ bừa bội. nhưng rồi, mình vẫn không làm được. có điều mình hy vọng là mỗi năm mình sẽ làm tốt hơn một chút. dù chỉ một chút thôi cũng được. hít thở là bản năng. nhưng chuyện hít thở giúp cho mình và cơ thể nhớ lại rằng, tại thời điểm này, mình đang hiện hữu. và sống.
năm vừa rồi cũng là lần đầu tiên mình nghiêm túc và đều đặn đi chữa trị cái đoạn cột sống không thẳng. sau hơn mười mấy năm chung sống cùng nó thì cũng đến lúc tại một thời điểm, vì rất nhiều chuyện, mà lần đầu tiên mình muốn khỏe hơn. chuyện chữa trị đều đặn từ mỗi tuần, đến giờ giảm xuống thành một tháng rưỡi hơn mới phải đến phòng khám một lần. việc nhìn cơ thể mình thay đổi từng chút một cũng là một trải nghiệm lạ kỳ. dù mình không trực tiếp cảm nhận được nhiều nhưng chú ý đến việc mức độ những cơn đau đến không còn nhiều như trước. hay những lần mình stress vì công việc, đoạn vai trái không còn căng cứng rồi đau buốt lên đầu với cường độ nhiều như ngày xưa. thì là dấu hiệu cho thấy chính cơ thể của mình cũng đang cố gắng vì mình. và cả những người đang giúp mình làm điều đó nữa. hồi mình cứ hay nhớ bác bác sĩ nói: “công việc của ta chỉ là hỗ trợ, còn phần còn lại vẫn phải nhờ cậy ở bản thân con. phải tin là mình sẽ khỏe. và đừng trách cứ bản thân nhiều mỗi khi có chuyện không vừa ý. tất cả những suy nghĩ đó nó tác động lên cơ thể con nhiều hơn là con nghĩ đấy”.

hổm rày mình để bản thân làm mọi chuyện theo ý nó muốn mà không quản thúc nhiều rằng phải làm chuyện này chuyện kia, ngoài dọn dẹp phòng. suốt gần ba tháng cuối năm, chuyện áp lực công việc, cùng những mệt mỏi, chán chường từ những mối quan hệ cá nhân, những người đến rồi đi, những câu chuyện vừa mở đầu nhưng không buồn viết kết thúc, những ngày thấy chuyện này chuyện kia nó đều không như hoạch định, tất cả những cảm xúc ấy mình không (đủ dũng cảm) để đối mặt với chúng để giải quyết đến gốc rễ. mà để cho cái lịch trình bận rộn nó kéo mình đi. vốn dĩ mình không phải là đứa thích chuyện tới đâu thì tới. nhưng có những ngày lòng rối như tơ vò, mà không biết làm sao cho đặng. mình không muốn xử lý thêm thông tin, ngoài việc tập trung vào chuyện công việc trước mắt. mình ngủ suốt hai ba ngày sau khi nghỉ, đến hôm nay thì nghĩ là chuyện nó phải đâu vào đó rồi.

những niềm buồn, nó chỉ ra đi, khi mọi thứ đã chín mùi.
và mình có thời gian dọn dẹp lại suy nghĩ cho gọn gàng hơn.

hôm nọ, mình viết, trên Instagram rằng, giữa một năm với quá nhiều bất thường và kỳ lạ như năm 2020, thì chuyện mà mình học được nhiều nhất có lẽ là chấp nhận. chấp nhận rằng có những thời điểm chuyện nó xảy ra như nó cần xảy ra. hay là phải xảy ra. cho đến khi mọi thứ tốt hơn. hoặc xấu đi. chấp nhận mình như chính mình là bây giờ. có lúc buồn và không vui. có lúc hạnh phúc. nhưng không dằn vặt chính mình nhiều như ngày trước.
chấp nhận rằng có những đoạn mình cần phải đi một mình. soi rọi vào tận sâu trong lòng mình, đâu mới là điều mình thật sự cần và muốn. khi bỏ đi và lột trần tất cả những hào nhoáng bên ngoài, thì thứ nguyên sơ và căn bản nhất còn lại trong mình là gì. mình có chấp nhận được nó không. có yêu thương được nó không.

đôi khi, giữa những ngày mệt mỏi và khó khăn, mình biết có những lựa chọn dễ dàng và an ổn hơn. nhưng chuyện không như vậy, vì thế cũng không phải là mình nữa.  

.

khép lại một năm với nhiều chuyện được cùng mất. thì điều mình biết ơn nhất tại thời điểm này, có những người vẫn ở cạnh mình, bằng cách này hay cách khác.

cảm ơn. và cảm ơn.

.

mong cho bạn ở đó, với khởi sự của một năm mới thêm nhiều bình an.

từ,
Di

(Tokyo, 2021.01.01)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com