chuyện ở đây

#1. we move lightly

we move lightly
(hình chụp ở YokohamaHakkeijima Seaparadise)

we move lightlyDustin O’Halloran

ngày đầu tiên của năm mới, thức tới 06 sáng rồi nằm ngủ vùi cho đến tận trưa. nằm ngâm mình trong ofuro còn thơm mùi yuzu, để điện thoại chạy đi chạy lại We move lightly của Dustin O’Halloran, đọc thư của x, ngẫm nghĩ về một chặng đường đã đi qua.

vẫn còn nhớ ngày 31 năm ngoái, đi làm về ngang qua chỗ mọi người countdown ở Shibuya mà nghe tủi thân dâng lên nghẹn lại ở cổ. năm nay thì cũng đã khác hơn, lúc ngồi trong bếp phụ chị S nấu ăn, nghe mùi đồ ăn thơm nức cả, tự thấy mình vẫn nhiều may mắn trong đời.

365 ngày đã qua, chắc một năm trước, không nghĩ chặng đường mình đi sẽ như thế này. ngày bước ra khỏi safezone, đã biết con đường mình đi rồi sẽ khác. vậy mà khoảnh khắc thấy bao chuyện mình đã lên kế hoạch, những chuyện mơ tưởng như sắp thành hình tan biến, lại thấy mình như đứa trẻ đứng trước ngã ba đường. không biết đi đường nào thì là đúng, mà lối đi nào thì là sai.

chia tay, nghỉ việc, quyết định mua vé về SG rồi lại ở lại phương Đông, quay trở lại làm IT, chuyển nhà… rốt cuộc dù mình có tính toán nhiều đến đâu, thì cuộc đời với chừng đó biến số, vẫn không khỏi làm mình bất ngờ về chính bản thân mình, và cả về người khác.

vượt qua thêm một đoạn thời gian với nhiều chuyện được và mất, thực tâm rất cảm ơn những người bạn vẫn luôn ở đây và ở kia, cùng mình đi trong cuộc đi còn dài này.

365 ngày tiếp theo.
vẫn như ngày còn chưa đặt chân vào chuyến hành trình này, ừ thì, không dám mong mọi chuyện dễ dàng,

chỉ mong bản thân luôn có đủ can đảm và nhẫn nại để đi tiếp,

và đi tiếp.

(Tokyo, 20.01.01)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com