chuyện phim

#2. Valentine cho những trái tim vỡ

Dự định sẽ cố gắng quay lại với thói quen viết nhiều hơn, vậy mà đến hôm nay mới ngồi lại viết tiếp được một bài mới.

Ngày hôm qua trên đường đi làm về, cứ nghĩ mãi chắc tối nay sẽ về coi tiếp phim Blue Valentine. Bộ phim coi dang dở với bạn từ năm nào, đều bắt đầu từ giữa phim và dừng lại ở phút thứ 40. Lần nào cũng vậy.

Có lẽ vì đã biết điểm kết thúc của câu chuyện tốt đẹp giữa hai nhân vật chính – Dean & Cindy – mà mình không có đủ can đảm để xem đến đoạn cuối cùng. Hay có lẽ, vì ở đâu đó, mình bắt gặp một phần cầu chuyện của chính mình, những người quen của mình, và cách cư xử của cô trong những phân đoạn về hiện tại, làm mình cảm thấy ngột ngạt.

Bộ phim tiếp tục ở phút thứ 41, cảnh Cindy và Dean ngồi nói chuyện với nhau trong khách sạn. Và Cindy nói với Dean về những điều mà cô hy vọng anh sẽ thay đổi. Rồi Dean nói:

Look, I didn’t want to be somebody’s husband and I didn’t want to be somebody’s dad. That wasn’t my… goal in life. For some guys it is – wasn’t mine. But somehow, I’ve… it was what I wanted. I didn’t know that and it’s all I wanna do. I don’t want to do anything else. That’s all I want to do. I work so I can do that.

Rốt cuộc, Cindy yêu anh hay yêu con người mà cô muốn anh trở thành? Mình nghĩ rất khó để dung hòa nếu kỳ vọng trong cuộc sống của hai bên quá khác nhau và không một bên nào muốn lắng nghe bên kia, để cùng nhau tìm ra một giải pháp để có thể cùng nhau thỏa hiệp, hay chấp nhận lẫn nhau. Sẽ luôn là bất mãn. Và bản thân luôn là không đủ với đối phương, có lẽ là một cảm giác khá mệt mỏi.

I know I’m not good enough for you.

Stop it.

It’s true. I’m not.

Sau những mảng màu tình yêu tươi sáng, những ngày chuyện của cả hai vẫn còn đẹp thì những đoạn buồn trong phim phủ một màu xanh rất đặc trưng. Cuộc sống hôn nhân không chỉ có nến và hoa hồng, và những lời dịu dàng. Mà còn là cơm áo gạo tiền và trách nhiệm cuộc sống với hai bên. Đến khi nào tất cả sẽ cuốn hai bên ra hai bến bờ xa lạ? Và chúng ta không đủ kiên nhẫn để tha thứ và chấp nhận đối phương những khi họ là chính họ nhất.

Xem cả phim, đoạn khiến mình cảm thấy cảm động nhất, là khi Cindy rốt cuộc không thể bỏ đứa bé (là con với bạn trai cũ). Ở phòng khám, Cindy gục vào người Dean khóc. Và trên chuyến xe bus trở về, Dean đã nói:

Let’s do it.
Let’s be a family.

Cảm giác ấm áp, khi ta có một ai đó, và một nơi nào đó để nghĩ về như là nơi nương nhờ giữa những ngày không biết bám víu vào đâu.

Đoạn cuối cùng, cảnh Dean bỏ đi mờ dần và kết thúc bằng khung hình pháo hoa rực sáng cùng những kỷ niệm đẹp đẽ giữa cả hai.

Mộng pháo hoa. Đã hợp. Đã tàn.

(2019.02.15)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com