chuyện phim

#20. Her

Her Movie

Her movie

“Tôi như trẻ nhỏ, tìm nơi nương tựa, mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người, lạc trong đô thị, một hôm đi về miền khơi.”

lần đầu tiên xem Her là năm 20 tuổi, trong căn phòng trọ nhỏ ở một khu ngoại ô ven Đông Kinh. về sau, cứ một vài năm mình lại coi Her lại một lần. và điều kỳ lạ là có những bộ phim mình đã không thể coi đến phút cuối cùng. cho đến một ngày mùa thu năm nọ, cũng tại Đông Kinh.

và ngày hôm đó mình biết, mình biết, buổi sáng hôm sau thức dậy mình đã có thể đặt dấu chấm hết cho một câu chuyện ở bên trong mình, với tất cả những điều như nó đã là. mà không có thêm một chút nhàu nhĩ nào về điều đó nữa.

đi giữa thành phố đông người, mà có lúc mình thấy Theodore cùng với gam màu của anh, như đã không thuộc về phần còn lại của thế giới.
có lẽ có những nỗi đau mà không có một cách chữa lành nào hơn ngoài đối diện với nỗi đau đó.

“Catherine thân mến, anh ngồi đây và nghĩ về toàn bộ những điều anh đã hằng muốn xin lỗi em. tất cả những niềm đau chúng ta gieo vào nhau. tất cả những điều anh đã gieo vào em. tất cả những điều anh muốn em trở thành hoặc cần em nói ra. anh xin lỗi vì tất cả những điều như thế. và anh sẽ luôn yêu em ‘vì chúng ta đã lớn lên cùng nhau và em giúp anh trở thành anh như hiện tại. anh chỉ muốn nói cho em biết là luôn có một phần của em ở bên trong anh, luôn luôn là vậy, và em biết đấy, anh biết ơn về điều đó. dù cho có lẽ em rồi sẽ đổi khác, và dù cho em đang ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này, gửi đến em niềm thương. cho đến tận cùng, em mãi là một người bạn của anh.”

dạo quanh một vòng các nơi để xem mọi người viết gì về Her, về thế giới viễn tưởng mà con Theodore phải lòng Samantha – một giọng nói, một hệ điều hành hơn là một nhân dạng, một con người cùng chủng loài với mình. nhưng rốt cuộc thì điều gì làm nên tính người? mình tự nghĩ.
nhưng đọng lại trong mình hơn những điều khác là những câu chuyện chồng chéo đan xen nhau giữa quá khứ của Theodore và Catherine. có lẽ vì đó là điều mình đã muốn thấy nhiều hơn những điều khác. nhìn thấy những ngày tháng hạnh phúc của cả hai đều ở trong thì quá khứ, cho đến hiện tại duy nhất được diễn tả trong phim lại là lúc hai người ngồi bên bàn để nói về lời chia tay sau cuối.

– Làm cách nào mà anh sẻ chia đời mình với một ai khác?
– Ừ thì, bọn anh trưởng thành cùng với nhau. Em biết đấy, anh quen với việc đọc toàn bộ những gì cô ấy viết, tất cả những bài luận trong suốt quá trình học Thạc sĩ và rồi Tiến sĩ. Và cô ấy cũng đọc từng từ anh đã từng viết ra. Bọn anh ảnh hưởng đến nhau, bởi nhiều điều.
– Như là?
– Cô ấy được nuôi dạy ở một môi trường nơi mọi thứ đều không đủ tốt. Và dường như có một điều gì đó trĩu nặng bên trong cô ấy. Nhưng ở trong ngôi nhà bọn anh từng chung sống, đó là nơi mà tụi anh có thể thử mọi thứ và được phép thất bại, và thấy hứng thú về tất cả những điều đó. Đó là khoảng không tự do của cô ấy. Thật thú vị, khi nhìn cô ấy trưởng thành và cả hai bọn anh đều lớn lên và thay đổi, cùng-với-nhau. Có điều đó cũng là điều khó khăn hơn cả: lớn lên nhưng không xa cách, hay thay đổi mà không khiến đối phương phải ngỡ ngàng. Đôi khi, anh vẫn thấy mình đối thoại với cô ấy trong tâm trí. Lặp đi lặp lại những đoạn đối thoại cũ và cố gắng phản kháng một điều gì đó cô ấy nói với anh.

về sau này, mình mới biết đạo diễn của hai bộ phim mình thích là Lost in translation và Her đã từng là hai người cùng đồng hành với nhau một đoạn đời.
có những đoạn đường không thể cùng nhau bước tiếp, việc làm ra bộ phim, có lẽ như một lời tiễn biệt cho đoạn đường đã từng đi qua.
và những điều đẹp – và – buồn trong quá khứ, thì vẫn xin để lại ở nơi đó, như một câu chuyện mình tự kể lại cho chính mình.

bởi Di.
(Tokyo, 2021.11.24)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com