chuyện ở đây

#14. mùa hè

chichu museum
(hình chụp tại bảo tàng Chichu. mùa hè. 28)

you are a memory

mình vừa đánh xong một dấu tick nhỏ trong checklist những chuyện muốn làm trong năm. bên cạnh cái phần đi tới đảo Naoshima, thăm bảo tàng Chichu.
lạ kỳ, là thấy lòng như vẫn ở lại bờ bên đó. dù người đã ở bên này phố thị.

hòn đảo neo người. tiếng ve kêu inh ỏi từ sáng sớm. nắng hè oi ả. núi đồi xanh ngắt. những con dốc lên xuống dọc theo cung đường sát bên bờ biển. mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
ở đó,
mình nhìn mình đứng lặng thinh giữa vạt nắng đổ nghiêng trên các mảng bê tông trần, tòa nhà góc cạnh, chi tiết được tính toán (chắc là) chính xác để ngay cả ánh nắng soi rọi vào đúng từng điểm một. tự hỏi làm cách nào mà Tadao Ando có thể biến hóa ánh sáng một cách tài tình như vậy. nhìn mình lúc đứng nhìn vườn lily của Monet treo giữa mảng tường trắng xóa. nhìn mình lúc ngồi một mình, trong căn phòng Backside of the Moon của James Turrel. bóng tối đặc quánh, nghe rõ tiếng – im – lặng và cả lòng mình hoảng sợ giữa không gian không một tiếng người. chỉ có mình và bóng đêm. và sự cô độc. khoảng trống hun hút. rồi ánh sáng dần xuất hiện, lóe lên từng chút một, khi mắt mình bắt đầu quen dần với bóng tối xung quanh. thật ra, ngay từ lúc mình bước vào căn phòng tối tăm ấy, ánh sáng đã luôn nằm ở đó. mọi thứ chỉ xuất hiện khi mình thay đổi góc nhìn và mắt mình bắt đầu quen dần với không gian xung quanh hơn. khởi nguyên từ bóng tối.
mình nhìn mình xúc động khi nhìn bóng đèn chớp sáng theo nhịp tim đập của một người xa lạ, trong căn phòng tối giữa hàng chục tấm gương (Les Archives du Cœur). hình như đó là lần duy nhất mình rơi nước mắt trong chuyến đi lần này.
giữa cái không gian tối tăm với độc một bóng đèn sáng ấy, mình nghĩ đến những căn phòng tối trong mình, trong cậu, trong mỗi người ngoài kia. những ngày sống giữa cơn đại dịch, khi mà số người mất người ta đếm bằng con số và tăng theo từng ngày, có phải là mình ích kỷ quên mất:
“Chỉ riêng
việc chúng ta đang tồn tại
đã là chuyện đẹp đẽ trên đời”
(trích lời bài hát Saturn)

hay như cái lúc ngồi ngắm hoàng hôn trên hòn đảo neo người. nhìn một mảng trời rực cháy, và mặt trời tàn dần giữa đại dương. nơi đây chỉ có đại dương.
một cánh thiên di bay ngang trời.
mình nhớ đến lời Taiko nói. giờ thì không nhớ nổi tại sao những câu chuyện lại chấm hết. những mảnh ký ức vụn vỡ, rơi rụn, những lời hứa bâng quơ dở dang. nhưng mà mình vẫn mong là ở đó cậu không còn chật vật giữa việc phải đấu tranh của, tồn tại – hay không tồn tại.

hôm trước, ở Kurashiki, mình ngồi viết thư cho N nói thật ra thì đến tại thời điểm đó, có lúc mình cũng không biết là mình là ai? của ai? và trong ai?

ừ, 28 tuổi rồi. nếu tính sống tới năm 60 tuổi thì đã đi gần được 1/2 rồi đấy. vậy mà lúc nào cũng thấy mình như đứa trẻ đương tập lớn. vẫn thấy mình không là gì giữa những điều to lớn ngoài kia. càng biết, để rồi càng thấy mình không biết gì cả.
có khi, là mình thấy mình chỉ như một người đang di chuyển từ điểm A này sang điểm B khác trên bản đồ. trong thinh lặng.

“thời gian này, em không biết làm gì.
nhưng thấy mình vẫn cần phải viết và đi.
có lẽ, là cho đến khi mình gặp được nhau”

Di,
(Tokyo, 2021.07.25)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com