chuyện ở đây

#15. những đoạn để nhớ.

(hình chụp tác phẩm Sea of Time ’98 – đảo Naoshima)

all I want – Kodaline

mình đang sống những ngày kỳ lạ nhất đời mình.

cũng đã hơn một tuần từ hồi chuyển sang nhà mới.
thời gian nghỉ việc cũng vào khoảng đó.
ngày đầu tiên nhắn tin cho anh T nói, mình không có chỗ ở rồi, có thể ở lại nhà anh được không.
anh không nói gì, chỉ nói qua nhà cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện đã.
căn nhà nhiều người từ khắp nơi đến ở, căn nhà mình đã tới từ năm năm trước, vậy mà có lúc lại là nơi bao dung, chứa chấp đứa trẻ chưa biết nên đi đâu, làm gì.
ngày đi qua, rồi đi về, mình biết trong lòng đã quyết gì, cũng biết con đường mình đi từ giờ sẽ khác.
vậy là bỏ hết những chuyện đã lên kế hoạch, những điều tưởng như đã định sẵn; mà bước đi trên một lối đi chưa biết tương lai thế nào.
không rõ mình dũng cảm hay ngờ nghệch.

bảy tháng trôi qua, nhanh như một cái chớp mắt.
thấy mình trầy xước ở cả ngoài da, và cả trong lòng.
bao nhiêu chuyện ngổn ngang và rối bời đan vào nhau.
có lúc bật khóc, dằn vặt bản thân bằng những câu hỏi “nếu như”, và từng hơn một lần ước rằng bản thân sao lại chọn A, mà không phải là B.
chỉ một lần quyết định khác đi, chuyện này hay chuyện kia cũng đã khác.
nhưng có những sự thật dù muốn hay không. cũng không cách nào thay đổi được.
con đường đã quyết đi rồi thì chỉ có cách bước tiếp, bước tiếp, và nhẫn nại chờ đợi xem ngày mai lòng mình chuyển biến ra sao.
rốt cuộc dù mình có tính toán nhiều đến đâu, thì cuộc đời với chừng đó biến số, vẫn không khỏi làm mình bất ngờ về chính bản thân mình, và cả về người khác.

nên, “dẫu sau đó là niềm vui hay nỗi buồn, tuyệt không có điều gì tiếc nuối. Tôi thích tôi bây giờ. Dẫu màu nắng tháng Chạp như hôm nay có đôi lần làm lòng tôi nhói lên thương nhớ về con đường tôi từng bỏ lại, hoặc con đường không để mình đi…”
(Nguyễn Thiên Ngân)

(Tokyo, 2019.06.10)
.
đôi khi, mình hay lần lại một đoạn viết cũ để xem mình so với mình trước đó như thế nào, như một lần rơi chân vào chậu Tưởng Ký. có lúc mình sống lại đúng được vào cái khoảng đó và nhìn mình bây giờ xem sự đã khác bao nhiêu.

có những lựa chọn, mà mình không mường tượng được rằng chỉ cần mình xoay người là chuyện đã khác lắm rồi. nhiều đến mức mình thấy như toàn bộ thành trì bên trong mình đổ nát, nhìn giấc mơ vỡ tan rồi nửa đêm giật mình tỉnh dậy, tự hỏi mình còn lại gì trong tay. nỗi buồn ở lại trong lòng rất lâu, lẩn khuất trong ánh mắt, trong hơi thở. rồi mình tiễn đưa con người cũ mình đã từng, những thói quen, một cái cây đã bén rễ sâu trong lòng, mình không cố ôm khư khư giữ lấy hoài được.

hồi mấy tháng trước, N hỏi mình còn tiếc nuối không. mình nói không, sau khi đã đặt được dấu chấm hết cho chương chuyện cũ của mình.
và tại vì những đoạn mất đi mà mình cũng được cuộc đời đền đáp quá nhiều thứ, đến mức, mình nghĩ mình quá ích kỷ khi đòi hỏi nhiều điều hơn thế.
có những lúc, đã nghĩ làm sao toàn bộ giác quan này đủ để chứa đựng một xúc cảm trào dâng lên, như thể mình chỉ muốn tan ra để hòa vào tất thảy, như thể toàn bộ những đoạn lạc lõng và cô đơn của việc đi một mình, đều xứng đáng để đổi lấy một khoảnh khắc đó thôi.

mình nghĩ, biết đâu chuyện có lúc sẽ phải kết thúc dưới dạng này hay dạng khác. như bây giờ mình đang chuẩn bị cho những đổi thay khác, thì đồng thời cũng phải khép cửa lại cho đoạn đang đi.
nhưng mình mong bạn biết, mình đang thầm biết ơn cuộc đời vì xác xuất quá nhỏ để một điều kỳ lạ xảy ra.
dẫu rồi chuyện có vui hay buồn, thì một ngày khi quay trở lại thăm khu vườn, mình biết đôi khi lòng mình được an ủi và chở che bởi những đêm tụi mình đã vụng về viết chữ trao đi.
(Tokyo, 2021.08.23)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com