chuyện ở đây

#16. sống như một cái cây.

(hình chụp Bé Trà – Sài Gòn/2015)

Này Lâm ơi

Có một dạo người liên tục nổi mẩn đỏ, đụng vào nghe ngứa ran, ấy là khi mới trở về Sài Gòn. Bạn mách nước mua lá trà về tắm. Rồi thành thói quen lúc nào không hay biết, mỗi buổi trong ngày, đều phải hãm một bình trà nóng, rồi dùng thứ nước ấy gột bỏ những dư vị bám lại trên người. Những ngày mưa, bỏ thêm vào một ít gừng, mỗi lần mở nắp bình, nghe thấy mùi ấm nồng quyện đầy trong không khí. Nói dài dòng vì ấy chính là cớ sự cho sự hiện diện của Bé Trà ở nhà cô.

Vậy mà Bé Trà lớn lên một cách khó nhọc trong sự mong đợi mau chóng được dùng lá của cô. Bé ngả nghiêng rồi còi cọc, lá thì quắt queo dưới cái nắng Sài Gòn. Nghĩ vậy là thôi rồi, mất toi cả mấy chục có lẻ, mà hơn hết, cô đã hy vọng nhìn nó lớn lên biết bao nhiêu.

Cứ nói mãi với bạn: “Cái cây chắc chết mất thôi.” Mấy ngày Sài Gòn mưa dai dẳng, cô quên bẵng nó đi mất. Cho đến sáng hôm nọ, trong lúc phơi đồ, mới để ý thấy Bé Trà đã nhú thêm mấy cái mầm xanh từ ngay cái đọt khô đét, tự bao giờ.

Hóa ra, mọi thứ đều có thể đơn giản như vậy.
Giá mọi lúc đều có thể sống như một cái cây, thất vọng, bi quan, chán chường, thất vọng bao nhiêu, ấy vậy mà phút cuối cùng vẫn có thể vươn mình sống tiếp.
(Sài Gòn, 2015.10.24)
.
“Như người mê ngồi ôm ngày qua
Rồi tin ngày tới vui…”

hóa ra, việc tắm bằng lá trà được mình duy trì mãi về sau. không chỉ mỗi lần cơ thể dị ứng khi trời Sài Gòn trở mùa hay đổ mưa. mà cả vào những đêm 30 Tết. có khi thay lá trà bằng mớ lá xông bạn mua cho mình trước khi về quê, thêm cả chút vỏ bưởi và vỏ cam vẫn còn sót lại trong bếp.

mấy nay mình hay nhớ lại những đêm 30 Tết ở lại Sài Gòn một mình. chỉ có Kinoko Purin Phômai Pumpkin bầu bạn. có khi mình nấu một nồi khổ qua và thịt kho nhỏ, rồi tụi mình cùng ăn tối. lúc nào Kinoko cũng rướn người lên bàn để nhìn vào nồi, rồi khịt khịt mũi, mẹ nấu gì vậy mẹ, mẹ nấu gì thơm vậy mẹ. có lúc mình còn phải chiến đấu với Phô Mai vì cái miếng thịt mình còn đang ăn dở mà đã bị nó cướp mất.
rồi sẽ dọn dẹp và đi tắm bằng nồi nước vừa hãm trên bếp. nghĩ và viết cho một năm. ở xa, có tiếng pháo hoa rồn rã. và nhà hàng xóm chúc nhau năm mới vui.

hình như là đã lâu mình thôi còn không còn đếm, bao nhiêu mùa đi xa.
nhưng đêm qua, mình nhớ đến có một hôm cuối năm mình lau tay lau chân cho Kinoko xong nó dằn dỗi mình mãi không chịu vào giường ngủ chung. đến lúc trong cơn mơ màng thì ở đâu đi tới nằm dựa vào lưng mình cái ịch. vậy là mình quay sang nói với nó là cảm ơn Kinoko nhé. Kinoko lau mình bằng nước trà xong cũng thơm thế này cơ mà.
có khi, một ký ức về mùi cứ lẩn quẩn mãi ở trong lòng không dứt.

bữa nọ, chị J chở mình ra công viên để chị chạy bộ còn mình ngồi đọc sách. tự dưng mình nhớ hồi sinh nhật năm ngoái, mình nói với L là muốn trồng một cái cây cho mình. mình nhớ hình như mình nói N là mong ở đó cậu trồng một cái cây mang tên mình. rồi một ngày mình tới gặp nó, nói với nó câu xin chào, đã lớn thế này rồi cơ đấy.

có lẽ, có lúc chỉ mong mình có đủ can đảm để sống như một cái cây.

(Tokyo, 2021.08.26)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com