chuyện ở đây

#3. Bếp

92914 – Okinawa

Mình nghĩ nếu chọn một nơi yêu thích nhất trong nhà, chắc sẽ là căn bếp.
Bất kể thời điểm nào trong ngày, lúc nào đứng ở đây cũng có cảm giác ấm áp. Dễ chịu.

Còn nhớ, khoảng thời điểm này năm ngoái, mọi chuyện đổ dồn lên bản thân như một cơn bão. Mình như người đi lạc. Hết cơn sóng này đến cơn sóng khác.

Chới với.

Những ngày làm việc 15, 16 tiếng về tới căn hộ (mà mình không định nghĩa là nhà) chỉ có ngồi bệt trong bếp ăn một bữa ăn tạm bợ, tắm rửa rồi lại vội vàng đi ngủ để 5 giờ sáng mai thức dậy đi làm. Như bạn mình nói thì không có hơi ấm của một căn nhà, cũng chỉ là nơi để đi ngủ sau một ngày dài đằng đẵng. Có lẽ vì không mùi bếp núc. Cũng không có ai cùng ăn một bữa cơm. Nói về những câu chuyện phía sau cánh cửa.

Vẫn còn nhớ ngày trước khi chuyển vào căn nhà này, có nhắn tin cho anh T nói, mình không có chỗ ở rồi, có thể ở lại nhà anh được không. Cũng không biết chặng đường phía trước sẽ như thế nào, sẽ ở lại đây bao lâu, vì chỉ có ba tháng để tìm được việc mới trước khi visa hết hạn. Anh không nói gì, chỉ nói qua nhà cùng mọi người ăn với nhau một bữa cơm.

Cùng.nhau.ăn.một.bữa.cơm.

Đối với mình, đến nhà dùng cơm là chuyện giữa những người thân thiết. Không khí ở nhà cũng khác hẳn nơi quán xá.
Ngồi quanh chiếc bàn nhỏ vừa đủ sáu chiếc ghế. Căn bếp nhỏ xíu chỉ vừa đủ cho hai người đứng làm. Không còn nhớ nổi lần cuối lại cùng người khác ăn uống và trò chuyện. Có người gắp thức ăn cho. Còn hỏi vị đồ ăn có vừa miệng không. Nói rất nhiều về mọi thứ, tình yêu và cuộc sống, chuyện đi ở đây và ở kia, Việt Nam là đất nước có nhiều món ăn ngon, lần sau có thể cùng nhau ăn đồ Việt Nam được không.

Kết thúc bữa ăn anh chỉ nói dọn đến đây đi. Hết tháng là vừa có phòng trống rồi. Mọi chuyện giải quyết nhanh gọn và đơn giản.

Cảm giác như gần như tất cả hoạt động của cả một ngày trong nhà, đều lấy căn bếp làm trung tâm. Sáng sớm cùng nhau ngồi uống cà phê, nói về dự định trong ngày. Lúc tối muộn trở về lúc nào căn bếp cũng sáng đèn, có người cùng nói với mình okaeri – tadaima. Đã ăn tối chưa. Đi làm có mệt lắm không. Trưa nay đã ăn những gì. Từ lúc nào, cuộc sống lúc nào cũng một mình, đã trở thành cuộc sống đầy ắp tiếng người nói chuyện rôm rả, mùi đồ ăn và tiếng bát đũa.

Tất cả những thanh âm tưởng chừng như bình thường ấy, lúc ở thành phố lạ như thế này, lại khiến mình cảm thấy biết ơn. Mỗi ngày và mỗi ngày.

(Tokyo – 22/04/2020)

Leave a Reply

Your email address will not be published.

mình kể

Di's bookshelf: read

Khi hơi thở hóa thinh không
really liked it
nếu biết trước hạn định của cuộc đời, rằng thời gian còn lại cho đến ngày phải mất thì mình có biết là mình nên làm gì với thời gian hữu hạn còn lại. biết về cái chết để hiểu rõ hơn về cách mình nên sống.



goodreads.com