
năm 20 tuổi, ngày mình rời Nhật cũng đã tới đây rồi tự hỏi liệu có chương nào mình quay trở lại Đông Kinh?
năm 29 tuổi, cũng ở đây một chương mới có tên tụi mình bắt đầu.
những ngày hè nắng chói chang,
vẫn mong “lòng em như nước suối”.
wanderer in the sleepless nights.
những ngày hè nắng chói chang,
vẫn mong “lòng em như nước suối”.
phải đi qua bao nhiêu đoạn đường,
để rồi mới chấp nhận được rằng “mình vui ở đâu thì nhà mình ở đấy”?
từ ngày đi xa, và lớn lên, sống ở bao nhiêu chỗ, chuyển chỗ không biết bao nhiêu lần. mỗi lần di chuyển đều rất nhọc nhằn vì nhà không biết bao nhiêu là sách vở. lần nào cũng tự hứa với mình là lần cuối. lần nào cũng nghĩ là sẽ ở yên ở hoài một nơi. nhưng chắc vì định sẵn số thiên di, không chỉ trong tên gọi.
(more…)tự nhủ rằng sẽ kết thúc 30 ngày viết như kết lại chuyện cho năm ngoái hay năm qua. vậy mà năm qua gần hết, ba bốn ngày viết vẫn như những dòng dở dang lẩn quẩn ở trong đầu. trong những câu chuyện có chưa viết kịp mở đầu đã phải đặt dấu chấm.
(more…)đã lâu không viết gì.
vì rất nhiều lý do. mà tựu chung thì cơm áo chưa bao giờ đùa với khách thơ.
và với một người viết vì thích viết thì không biết những giai đoạn như thế này, mình đã đi qua bao nhiêu lần trong đời.
có lúc, mình từng hỏi bạn, hay đúng hơn là hỏi chính mình, nếu mình không viết được nữa thì sao. dù đôi khi là không phải cho chính ai ngoài cho chính bản thân mình trước nhất.
nếu thế thì chắc sẽ buồn lắm, hay trống rỗng, khi những câu chữ không còn gọi tên những câu chuyện, những câu chữ không còn khởi lên bất kỳ một điều gì bên trong mình.
D.,
cậu vẫn ở đó chứ?
những tháng cuối cùng ở tuổi này.
và tớ, đã quay về Nam phương được một tháng rồi đấy.
dù cứ nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt, để quay lại phương Đông, là lại thấy lòng tớ đau một chút.
“Sài Gòn chưa xa đã nhớ
Đường vui đôi chân sớm trưa
Tình yêu chưa xa đã nhớ
Lời yêu tan trong tiếng mưa…”
writing prompts còn lại tầm chừng 7 ngày nhưng lần lữa từ năm ngoái cho tới năm nay vẫn chưa viết xong.
nhiều điều cứ lần lữa mãi thì không bao giờ đi tới cuối được mất.
ít ra thì cũng nên nghiêm túc và cẩn trọng với những thứ mình đã bắt đầu. chắc đây cũng là một trong những điều đã và đang cố gắng làm trong vô số những điều dở dang, mình đã bỏ lại trong những con đường đã đi.
những đoạn viết có thể sẽ là điều gì đó, hoặc không.
cảm ơn vì đã đọc những điều vụn vặt, nhỏ xíu của mình ở đây. và xin để cho 10 phút của lần này được bắt đầu như nó nên được bắt đầu từ năm trước.
là đứa bướng bỉnh và cố chấp, cô biết biết rất rõ.
dù là chuyện tốt với mình biết bao nhiêu. chỉ có làm đi làm lại và sai và thất bại cho đến khi cảm được những lời đó vào lòng.
(more…)“Vào tiệm cà phê, mua một chiếc bánh. Vừa may, lúc ngồi xuống thì ngoài trời đổ mưa to. Sấm chớp sáng trời. Năm nào vào ngày sinh nhật trời cũng mưa. Không ít thì nhiều. Bất kể là Nha Trang, Sài Gòn hay thành phố phương Đông. Chọn một chỗ ngồi ngay sát cửa sổ. Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhìn giọt nước bám trên cửa sổ.
Sổ tay. Bút máy. Mực xanh. Là chữ của mình. Viết cho mình.
Đã 21 tuổi.
(more…)